Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 388 : Khuyên học

Ngày đăng: 16:51 18/04/20


Vương chưởng quầy liền gẩy đẩy hạt châu trên bàn tính báo cáo.



Nhà Liên Mạn Nhi tổng cộng đưa tới ba xe trái tầm bóp, mỗi một xe đều là mười bao tải.



“… Hai ngàn hai trăm mười ba cân, vẫn là giá năm trước, mỗi một cân

năm văn tiền, tổng cộng là… Một vạn một ngàn lẻ sáu mươi lăm văn tiền.”



Nghe Vương chưởng quầy báo ra số lượng này, Liên Thủ Tín liền sửng sốt.



Hơn một vạn một ngàn văn tiền, cũng chính là mười một điếu tiền, đối

với Liên Thủ Tín xem tiền lời quán cửa hàng Liên ký mỗi ngày mà nói,

không coi là khoản lớn. Nhưng mà lấy ánh mắt hộ nông dân người ta bình

thường nhìn, đây cũng là một số tiền lớn, đủ chi tiêu cho cả nhà trong

một năm, còn có thể dư lại một ít.



Liên Thủ Tín sở dĩ có chút sững sờ, là vì hắn thật không ngờ, tùy

tiện khai hoang trồng trái tầm bóp là có thể lập tức bán được như vậy.

Tuy rằng lúc trước trồng, Liên Mạn Nhi nói qua đến lúc thu có hiệu thuốc bắc thu, khẳng định có thể kiếm tiền. Liên Thủ Tín cũng tin tưởng,

nhưng cái thời điểm này, trong lòng hắn tính ra, hơn ba mẫu kia, nhiều

nhất có thể kiếm một điếu tiền, đã là tốt nhất.



Hiện tại, mới thu trái tầm bóp đợt đầu, đã có mười một điếu tiền thu

vào, làm cho Liên Thủ Tín như thế nào có thể không mừng rỡ kia chứ.



“Thiếu gia chúng ta biết Liên tứ gia trồng trái tầm bóp, nên năm nay

cũng không tính thu người khác.” Vương chưởng quầy lúc này liền cười

nói, “Hiện tại xem ra, quyết định của thiếu chủ nhà chúng ta là đúng.”



Vương chưởng quầy lời này tựa hồ là nhẹ nhàng nói tới, nhưng mà Liên

Mạn Nhi lập tức liền hiểu được, Vương Ấu Hằng vẫn này chiếu cố các nàng.



“Mạn Nhi, tiền này, muội muốn lấy bạc. Hay là đồng tiền?” Vương Ấu Hằng liền hỏi Liên Mạn Nhi.



“Ấu Hằng ca, nếu tiện, liền cho chúng ta bạc đi.” Liên Mạn Nhi nói,

cửa hàng nhà nàng mỗi ngày thu vào đều là tiền đồng. Cho nên có thể,

nàng càng thích thu bạc.



Vương Ấu Hằng liền phất phất tay với Vương chưởng quầy, bảo hắn đi lấy bạc.



“Ấu Hằng ca. Một lát đến nhà muội ăn cơm đi.” Liên Mạn Nhi nói, “Lỗ

tiên sinh buổi sáng hôm nay còn nhắc tới, ca có vài ngày không đến rồi.”



“Đúng vậy, Vương tiểu Thái y, buổi tối đến nhà của ta ăn cơm đi. Buổi trưa Gia Hưng tặng cho chúng ta hai con cá, buổi tối chúng ta sẽ nấu.
“Vừa phơi nắng tốt, Tiểu Thất buổi trưa nhìn thấy, nói với con muốn hiện tại ăn.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói với Trương thị.



“Thật sự là mèo tham ăn.” Trương thị cũng nhỏ giọng cười nói.



Rau cải sợi ăn dầu, Liên Mạn Nhi cắt chút thịt băm, trước xào sơ đến

lúc thịt đổi màu, sau đó đổ thịt ra, đổ sạch dầu đậu nành trong nồi, lại cầm một cái bình, đem mỡ gà bên trong lại bỏ trong nồi một ít, dầu

nóng, bỏ rau cải vào, thời điểm sắp chín lại đem thịt băm đổ vào, cuối

cùng cho gia vị vào rồi mang ra bàn.



Bỏ thêm mỡ gà xào rau cải, hương vị khi ăn cực giống gà xé sợi, không chỉ có Tiểu Thất thích ăn, Liên Mạn Nhi cũng thích ăn.



Đồ ăn làm xong, một đám bưng lên bàn, trừ bỏ đồ ăn nóng, còn có rau

trộn rong biển, rau trộn sứa, đậu phộng rang, rau trộn, điểm tâm Vương

Ấu Hằng mang đến cũng mang lên bàn.



Bởi vì nhiều người, nên chia hai bàn, các nam nhân một bàn, các nữ nhân một bàn.



Hôm nay món chính có cơm tẻ, lại thêm Liên Mạn Nhi cố ý yêu cầu, gia tăng chiêu bài của Liên Ký –bánh bao súp Liên Ký.



Một bàn của nam nhân liền mở một vò rượu. Bởi vì biết Vương thị cũng

có thể uống rượu, nên Trương thị mượn một cái bầu rượu nhỏ, đổ một bầu

lại đây, lấy hai cái chung rượu nhỏ, cùng Vương thị uống mấy chung.



Thẳng đến một vòng trăng rằm treo lên trời, mọi người mới tận hứng mà giải tán.



Thời điểm chỉ còn lại có người trong nhà, không thiếu chuyện nói đến tiền thu vào của trái tầm bóp bán hôm nay.



“Chỉ có hơn ba mẫu này, cho dù nó tự mọc thêm nhiều ra, cũng chỉ bốn

mẫu là cùng, lần này liền kiếm mười một điếu tiền. Vẫn còn một vụ nữa,

cho dù ít hơn so với lần này, tám chín điếu tiền thì khẳng định có a.”

Trương thị tính ngay, “Xong lần này, đã đủ cho hai năm tiêu dùng của

ta.”



“Cũng không phải, hôm nay gặp phải người trong thôn, còn nói chúng ta mở ra một cái cửa hàng lớn như vậy, còn cần chút tiền bán trái tầm bóp

này?” Liên Thủ Tín gật đầu nói, “Đây cũng không phải là chút tiền, thật

sự là tiền lớn, ta xuất lực nhiều mới có thể có, tất nhiên là phải có

khoản tiền này.”



“… Cố bất tích khuể bộ, vô dĩ chí thiên lý; bất tích tiểu lưu, vô dĩ thành giang hải. (không cất nửa bước thì không thể đi được ngàn dặm, không tích từng dòng nước nhỏ, không thể thành biển lớn) ” Liên Mạn Nhi ở bên cười nói…



Trích trong Tuân Tử khuyên học.