Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 397 : Ngắm trăng nói chuyện xưa

Ngày đăng: 16:51 18/04/20


Edit: Leticia

Beta: Sakura

Trước mặt bốn người lớn Liên Thủ Tín, Liên Thủ Lễ, Trương thị cùng

với Triệu thị chính là rượu đế, còn mấy đứa trẻ Liên Mạn Nhi, Liên Chi

Nhi, Ngũ Lang, tiểu Thất cùng với Liên Diệp Nhi là rượu nho.



Liên Mạn Nhi đề nghị mọi người trước cùng uống một chén với nhau.



“Đây là lần đầu tiên chúng ta ăn tết Trung thu như thế này, cha, cha nói cái gì đi chứ.” Liên Mạn Nhi cười nói.



Liên Thủ Tín nhìn xung quanh một chút, thấy mọi người đều đang rất hào hứng, cũng cười bưng lên chén rượu.



“Những thứ cao xa ta sẽ không nói, chỉ nói vài lời nói thật a. Chung

rượu này chúng ta đều phải uống hết, chúc phúc cho hai nhà chúng ta cùng đùm bọc lẫn nhau, thời gian sau này càng ngày càng tốt hơn nữa!”



“Tốt!” Liên Mạn Nhi trầm trồ khen ngợi.



“Cha nói rất hay.” Tiểu Thất cũng cười nói.



Con trai út, cô con gái nhỏ cổ động như vậy, trong lòng Liên Thủ Tín rất vui, dường như trên mặt cười nở ra cả một đóa hoa.



Mọi người đều giơ chén rượu lên, Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ một

ngụm uống hết, Trương thị động tác hơi trì hoãn, rồi cũng uống hết một

chung rượu, chỉ có Triệu thị bưng chén rượu mà do dự.



Triệu thị không uống rượu. Bất kể là tại nhà mẹ đẻ, hay là đến Liên gia về sau, nàng đều không có cơ hội chạm qua rượu.



“Ta thực không biết uống rượu.” Thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, Triệu thị có chút e lệ, cũng có chút khó xử nói ra.



“Thứ này, ai trời sinh đều biết uống? Chỉ có một chén rượu chứ không

có nhiều, chỉ một ngụm là xong. Tam thẩm đừng lo lắng, uống đi nha. Cũng chỉ cay cay cuống họng thôi.” Trương thị cười nói với Triệu thị.



“Đúng vậy, Tam thẩm, chén rượu này, nói cái gì, thẩm cũng phải uống đấy. Đây chính là điềm tốt.” Liên Mạn Nhi cũng khuyên nhủ.



“Mẹ, mẹ cứ uống đi.” Liên Diệp Nhi ngồi ở bên cạnh Triệu thị, cũng cười nói.



“Đúng, chỉ uống một chén này thôi. Uống xong, mọi người uống gì tùy thích.” Liên Thủ Tín nói.



Triệu thị thấy mọi người đều nói như vậy, cắn răng, đưa chén rượu đến bên đầu môi. Nàng không phải là người biết uống rượu. Nếu như thoáng

cái đem một chén rượu này nuốt xuống, thì sẽ không có chuyện gì. Vì nàng do do dự dự đấy, rượu vừa vào miệng, lại còn chép miệng, kết quả bị cay quá, mí mắt thoáng một phát đều đỏ bừng lên.



“Được rồi, dùng bữa, đều dùng bữa.” Trương thị vội vàng cười nói.


“Nhà bọn hắn giao thiếu địa tô, sao ông có thể không biết, sao có

thể thuận theo bọn hắn được?” Ngũ Lang hỏi. Liên lão gia tử khôn khéo

như vậy, đáng ra không bị người gạt mới đúng.



“Sao ông cháu lại không biết, chẳng qua vì mềm lòng thôi.” Liên Thủ

Lễ nói, “Nhà hắn nghèo, lúc đến giao tiền thuê đất, lôi kéo cả vợ con

đến khóc than trước mặt ông, dập đầu với ông cháu, ông nội thấy bọn hắn

đáng thương, nên mở một con mắt nhắm một con mắt.”



“Ta cũng nhớ được một chút, khi đó, hình như nhà bọn hắn có quan hệ

họ hàng với chúng ta, kêu cái gì mà thân hương. Về sau, chúng ta tự

trồng trọt, bọn hắn không đến nữa, gặp mặt, có đôi khi nói chuyện, có

đôi khi còn không nói lời nào.” Liên Thủ Tín nói.



“Ta giống như cũng nghe những lão nhân trong thôn đã từng nói qua,

nói nhà hắn rất nghèo, mẹ của hai huynh đệ bọn hắn, ngay cả quần còn

không có mà mặc.” Trương thị nói.



“Nhà hắn như vậy, sao ông nội lại có thể giao địa tô cho bọn họ? Ở

thôn này, không có nhà người khác làm ruộng thuê rồi hả?” Liên Mạn Nhi

khó hiểu nói.



“Hình như là biết rõ ông con muốn thuê người làm ruộng ở bên ngoài,

bọn hắn ngăn ông ở trên đường, quỳ xuống cầu ông.” Liên Thủ Tín nói.



“Ah…” Liên Mạn Nhi ý vị thâm trường a một tiếng.



“Ông nội con a, còn có lòng hảo tâm. Nhất định là thấy bọn hắn đáng

thương, mềm lòng, đáp ứng chứ sao.” Trương thị nhỏ giọng nói với Liên

Mạn Nhi.



“Bọn hắn làm được như vậy, những năm gần đây, thời gian này có lẽ sống tốt đi à nha?” Liên Mạn Nhi hỏi.



“Sống tốt gì chứ, không khác gì trước đây .” Liên Thủ Lễ nói.



“Tam ca, sự tình này…” Liên Thủ Tín hỏi Liên Thủ Lễ, “Chúng ta có

phải hay không nên làm cái gì.” Không thể nhìn người khác lừa gạt Liên

lão gia tử a.



“Chúng ta có thể làm cái gì? Làm như thế nào?” Liên Thủ Lễ gãi gãi đầu, hỏi Liên Thủ Tín.