Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 396 : Trung thu
Ngày đăng: 16:51 18/04/20
Liên Mạn Nhi vui mừng khôn xiết, vừa rồi nhìn thái độ của Trầm Lục,
nàng còn tưởng rằng tối thiểu Trầm Lục chỉ đáp ứng 50% yêu cầu của nàng. Dù sao, muốn đẩy mạnh phát triển cây ngô, nói miệng chỉ sợ không được,
làm khẩu phần lương thực, làm quân lương, làm thức ăn gia súc cho chiến
mã, hoặc là làm các món ăn tinh tế, những thứ này phải có người tiên
phong. Mà một khi cây ngô được mở rộng, hạt giống là tối quan trọng
nhất. Muốn mở rộng ở đâu, mở rộng như thế nào, đừng nói Liên Mạn Nhi
nàng, ngay cả là Trầm Lục, đều chưa hẳn có quyền lực cao nhất để quyết
định.
Liên Mạn Nhi thậm chí chuẩn bị tư tưởng, Trầm Lục cái gì cũng đều không lưu lại cho nàng đấy.
Kết quả Trầm Lục không chỉ hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của nàng, còn đáp ứng thêm lưu lại 300 cân hạt ngô lương thực cho nàng.
Trở lại bên trong cửu hàng, Trầm Lục phân phó người thu thập mọi thứ. Trương Thiên Hộ ở bên kia chuyển ngô lên xe ngựa, không cần Trầm Lục
phân phó đáp ứng lưu lại ngô cho Liên Mạn Nhi như thế nào, Trương Thiên
Hộ đều để lại số ngô mà Thẩm Lục đã nói cho Liên Mạn Nhi. Mặt khác,
Trương Thiên Hộ còn mang thêm mấy xe chở thân cây ngô.
Sắc trời không còn sớm, Trầm Lục mang người vội vàng mà thẳng bước đi, thậm chí Trầm Khiêm cũng chỉ kịp cùng Liên Mạn Nhi nói hai câu, đã
bị bọn sai vặt ôm lên xe ngựa.
Mọi người đi rồi, một nhà Liên Mạn Nhi lại trở lại sân phơi lần nữa.
“Hơn một vạn cân, những năm trồng hoa màu này đây là lần thứ nhất ta
nhìn thấy nhiều lương thực như vậy. Đây là sản lượng của hai mươi mẫu
đất đấy.” Liên Thủ Tín cảm khái.
“Cũng không phải, giống ngô này, thật đúng là là đồ tốt, ta nghĩ so với hạt kê còn ngon hơn.” Trương thị nói.
Nhìn chỗ trống do ngô bị mang đi, trong lòng mọi người có chút vui
mừng, cũng hơi có chút vắng vẻ đấy. Vui mừng là vì cây ngô có sản lượng
cao. Vắng vẻ vì nhiều ngô như vậy, thoáng cái đều đã bị mang đi.
Nhưng cảm giác vắng vẻ này, cũng chỉ là tạm thời. Trầm Lục trước khi
đi, cũng không nói gì thêm. Nhưng bất luận là Liên Mạn Nhi hay là đám
người Liên Thủ Tín, Trương thị đều tin tưởng, Trầm Lục sẽ không lấy
không đồ đạc của bọn họ.
Cho dù có lấy không, mặc dù các nàng có chút đau lòng, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cũng sẽ không cảm thấy Trầm Lục làm quá phận.
“Hạt giống ngô này là người ta cho ta đấy. Tháng nóng nhất trong mùa
hè chúng ta cũng bán ngô rồi, tiền này ta kiếm cũng đủ rồi.” Liên Thủ
Tín chất phác, dễ dàng thấy đủ, “Nếu lúc này, Lục gia không cho chúng ta một chút nào, chúng ta cũng không có gì để nói. Lục gia cho chúng ta
300 cân ngô lương thực, một ngàn cân làm giống. Lục gia đối xử với chúng ta không có gì phải chê trách rồi.”
“Thịt heo hai cân, bánh Trung thu một cân, rượu trắng hai cân.” Liên Thủ Tín nói.
“Cha, rượu trắng cũng chỉ có lão Vệ yêu thích thôi. Nếu người nào
không thích thì cho mọi người tự chọn một trong hai rượu trắng hoặc ba
thước vải thô đen,.” Liên Mạn Nhi nói.
Vải thô đen, đối với hộ nông dân là đồ cực tốt. Ba thước vải thô có
thể làm kiện quần áo khoác bền chắc cho trẻ con, càng có thể làm cho một nhà lớn nhỏ mỗi người một đôi giày.
“Được đấy, Mạn Nhi suy nghĩ chu đáo hơn cha rồi.” Liên Thủ Tín cười nói.
Sau khi thương lượng mọi việc ổn thỏa rồi, cuối cùng, mới là an bài ăn tết của chính gia đình Liên Mạn Nhi.
“… Cá chép một con, phải mua con lớn nhất đấy, nhà chúng ta nhiều
người. Thịt ba chỉ hai cân, làm thịt kho tàu, xương sườn cần…” Người một nhà ngươi một lời ta một câu, Liên Mạn Nhi ghi danh sách càng ngày càng dài.
“Cha, mẹ, nhà Diệp nhi mới phân ra cái gì cũng không có. Nhà bọn họ
có ba người, nhà ta cũng mời các nàng đón tết Trung thu cùng chúng ta
chứ.” Liên Mạn Nhi vừa cầm bút viết những gì cần mua vừa nói.
“Chuyện này còn cần con nói, đã sớm có ý định như vậy rồi.” Trương thị cười nói.
“Tết Trung thu này chúng ta làm ở khu nhà cũ a.” Liên Thủ Tín do dự nửa ngày mới nói ra đề nghị.
Trương thị cùng mấy đứa con lúc đầu đều trầm mặc, sau đó cùng gật
đầu. Trong lòng mọi người đều tinh tường, đây là ngày lễ cuối cùng bọn
họ làm ở khu nhà cũ.
Bởi vì ngày tết trùng với ngày mùa thu hoạch, tết Trung thu của các
hộ nông dân thường so những ngày lễ khác thì giản tiện hơn. Bữa cơm đoàn viên vẫn được an bài vào buổi trưa.
Triệu thị và Liên Diệp Nhi ở gian ngoài, đi theo đám người Liên Mạn
Nhi cùng một chỗ bận rộn làm đồ ăn. Mấy người đều là bước chân nhẹ
nhàng, thỉnh thoảng bộc phát ra một trận cười vui.
Cá chép dấm đường, thịt kho tàu hầm nấm. Tất cả chén lớn nhỏ được sắp xếp trên bàn, Liên Mạn Nhi còn tự mình xuống bếp làm món khoai lang
thái sợi.
Người hai nhà ngồi xuống, trước mặt mỗi người đều đặt một chung rượu
nho nhỏ. Liên Mạn Nhi cầm chai rượu đế, Liên Diệp Nhi cầm chai rượu nho, lần lượt rót rượu.
“Hôm nay, tất cả mọi người đều được uống một chung.”