Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 395 : Phân chia ngô
Ngày đăng: 16:51 18/04/20
Edit: Leticia
Beta: Sakura
Tiểu Thất giơ tay, kêu một tiếng, bánh bột ngô đang ở trong tay bé lúc này đã không thấy đâu rồi.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang, chỉ thấy khối bánh bột ngô
kia đã tiến vào trong miệng rộng của con ngựa mập màu đen. Ngựa mập nhai ba ba vài lần rồi một ngụm nuốt xuống.
Con ngựa mập này đúng là! Liên Mạn Nhi xoa trán, chỉ nhìn bộ dáng béo mập cường tráng của nó, thì khẳng định không có người bỏ đói nó nha. Nó làm sao có thể như vậy…giật đồ ăn chứ.
Khiến tất cả mọi người có chút quýnh lên, con ngựa mập này chà chà
móng trước, cái mũi phun ra hai ngụm khí, rồi duỗi cái đầu to ra, tựa hồ là đánh giá xem còn ai có nhiều thức ăn ngon nữa không.
“Tiểu Thất, đệ có bị thương không vậy?” Liên Mạn Nhi phục hồi tinh
thần, vội vàng cầm tay tiểu Thất để xem xét. Nàng lo lắng con ngựa béo
kia gặm tay tiểu Thất.
“Tỷ, đệ không sao. Con ngựa này, chơi thật vui nha.” Bị con ngựa mập
này cướp bánh bột ngô, tiểu Thất giật mình xong, cũng không tức giận tí
nào, bé cũng không sợ hãi, ngược lại thấy vui mừng, cảm thấy ngựa béo
này rất đáng yêu.
“Cửu gia hay đút cho ngựa ăn, nó nhìn thấy Cửu gia ở đây nên chạy đến đây, chuyện này, chuyện này nên làm như thế nào…” Gã sai vặt dắt ngựa
vội vàng cười cười, thấy tiểu Thất không bị thương mới thở dài một hơi.
“Tiểu béo, con ngựa này thật đúng là của ngươi nha!” Liên Mạn Nhi nhìn về phía Trầm Khiêm.
Ngựa của mình tham ăn, còn bị bằng hữu mình phát hiện tại chỗ. Trên
mặt mập mạp của Trầm Khiêm lộ ra vẻ xoắn xuýt. Một tay hắn cầm hạt hướng dương đi đến đánh ngựa đen mập một cái, thấp giọng răn dạy.
Ngựa béo lại cho rằng là bày tỏ sự thân mật với nó, đùa giỡn, thì
dùng đầu to chà chà vào tay của nhóc béo, sau đó lại đem cái mũi đưa đến chỗ hạt hướng dương mà nhóc béo cầm trong tay mà ngửi ngửi.
Nhưng, lần này nó lại không ăn vào miệng, không biết là vì hạt hướng
dương có mùi vị làm nó không thích, hay là do e ngại chủ nhân là nhóc
béo.
“Mạn Nhi, tiểu Thất, hai người đừng sợ. Tính tình của Thanh Phượng
rất tốt, nó không đả thương người đâu.” Trầm Khiêm lôi kéo ngựa đen béo, hướng về phía Liên Mạn Nhi và tiểu Thất mà nói. Nhìn dáng vẻ này của
hắn, có lẽ bình thường cũng rất yêu thương con ngựa này, cho dù nó có
làm sai, hắn cũng không đành lòng trách cứ nhiều. Hơn nữa, Trầm Khiêm
cũng có thể nhìn ra, vô luận là Liên Mạn Nhi, hay là tiểu Thất, đối với
chuyện ngựa giành thức ăn cũng đều không tức giận.
“Tiểu Cửu ca, ta có thể sờ vào nó sao?” Tiểu Thất mở to đôi mắt sáng lóng lánh nói.
Mấy gã sai vặt dắt đến hai con ngựa, bên cạnh con ngựa đen mập còn có tuấn mã màu trắng không có chút tạp mao nào(lông thuần trắng), cao hơn
phơi nắng ở sân phơi, coi như là Trầm Lục đã nhìn thấy hết của cải năm
nay của nhà nàng rồi.
Liên Mạn Nhi oán thầm, ngoài miệng lại không dám nói ra trước mặt Trầm Lục.
“Lục gia, nếu không cho chúng ta ngô dùng làm lương thực ít một chút cũng được, ngô giống thì cho nhiều hơn một chút?”
Trầm Lục liếc nhìn Liên Mạn Nhi, trong ánh mắt mang theo mỉm cười,
hiển nhiên là hiểu rõ tính toán nhỏ nhặt của Liên Mạn Nhi ở trong mắt .
“Ngươi muốn bao nhiêu?” Trầm Lục hỏi.
“Ngô giống ta muốn một ngàn cân. Còn loại ngô kia cho lưu bao nhiêu
thì đều nghe theo phân phó của Lục gia.” Trầm Lục hỏi như vậy, Liên Mạn
Nhi cũng không khách khí.
Tuy nhiên, trong lòng nghĩ muốn ngô ăn được luôn nhiều hơn một ít,
sau này một năm có thể thêm mấy bữa ăn ngon. Tuy trong lòng Mạn Nhi đều
muốn cả hai, nhưng khi thật sự nói ra miệng vẫn nghiêng về ngô giống
hơn.
Ngô làm lương thực, năm nay ăn hết, sang năm không có. Lưu ngô giống
lại tuy không thể ăn, nhưng lưu đến sang năm, có thể trồng ra được nhiều ngô hơn.
Một ngàn cân ngô, đại khái có thể trồng được 500 mẫu đất. Liên Mạn
Nhi có ý định sang năm lại mua thêm đất, tất cả đều trồng ngô. Mặc dù
như vậy, một ngàn cân ngô giống này nàng cũng dùng không hết. Đây là
nàng tính cả phần của nhà Trương Thanh Sơn, Ngô Ngọc Quý, Vương Ấu Hắng. Còn có các hương thân cùng thôn, đến lúc đó cũng phải chia cho mỗi nhà
một ít.
Trầm Lục dừng bước.
Liên Mạn Nhi cũng dừng theo.
Tiểu Thất có chút khẩn trương, bé biết rõ, Liên Mạn Nhi đang bàn
chuyện rất quan trọng cùng với Trầm Lục, bé cũng nhanh chóng muốn biết
đáp án của Trầm Lục. Trong tay Trầm tiểu béo còn đang cầm một đĩa hạt
hướng dương, hắn đứng bên cạnh Trầm Lục và Liên Mạn Nhi, lông mi có chút nhíu lại, miệng nhúc nhích hai cái, nhưng cũng không xen vào.
“Ngô giống để lại cho ngươi một ngàn cân. Mặt khác, ngô lương thực,
lưu lại 300 cân.” Trầm Lục vừa nói chuyện, vừa nhấc chân cất bước tiến
vào sân nhỏ.”Như vậy có lẽ là đủ ăn đi.”
Liên Mạn Nhi chỉ nghe được nửa câu đầu của Trầm Lục, lập tức vui mừng quá đỗi.