Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 394 : Giành ăn
Ngày đăng: 16:51 18/04/20
Trên sân phơi, ngô cũng được tách xong. Mọi người trong Liên gia cùng với người mà Trương Thiên Hộ mang đến đang kết thúc công việc, nhóm
tiểu quan vội vàng ước lượng cùng ghi chép đống hạt ngô cuối cùng.
Bỗng có một gã sai vặt đến trước mặt Trầm Lục thấp giọng bẩm báo vài câu.
Trầm Lục gật gật đầu, đứng người lên, theo gã sai vặt đi đến của hàng Liên ký. Chúng quan viên đi theo tự nhiên cũng đều theo đuôi Trầm Lục.
Tại hành lang của cửa hàng Liên ký đã sắp xếp xong xuôi bàn ghế. Đợi
Trầm Lục dẫn mọi người đi đến, Liên Mạn Nhi liền đi qua, mời Trầm Lục
đến một cái bàn.
Trầm Lục đứng bên cạnh bàn, chỉ liếc một cái liền phát giác Liên Mạn
Nhi an bài bàn cho hắn, đúng là cái bàn mà mấy lần trước hắn đã ngồi.
Cái bàn này cùng những bàn ở cửa hàng nhìn qua cũng không có gì khác
nhau, nhưng chỉ cần hơi cẩn thận một chút thôi là sẽ phát hiện ra, cái
bàn này mới hơn một chút, sạch sẽ hơn, được bảo dưỡng rất tốt. Trên mặt
ghế cùng chỗ tựa lưng còn kê lót vải gấm.
Là vì lần đầu tiên hắn đến đã ngồi qua, sau đó đem cất không lấy ra dùng, chỉ chuẩn bị cho hắn đến thì dùng.
Đãi ngộ này đối với Trầm Lục mà nói cũng không ít gặp. Thế nhưng mà
không biết chuyện gì xảy ra, lúc này ở đây, hành động của Liên Mạn Nhi
để cho cả thể xác và tinh thần hắn đặc biệt thư thái.
Coi trọng, săn sóc đúng mức, mà không mang theo bất cứ nịnh nọt cùng nịnh bợ gì.
Tuy là nghĩ như vậy nhưng trên mặt Trầm Lục vẫn như cũ không có biểu tình gì, nói một tiếng với Lý đại nhân, rồi ngồi lên ghế.
Cháo ngô, bánh bột ngô, bánh xốp, màn thầu cùng bánh bao làm từ bột
ngô đều được bưng lên. Liên Mạn Nhi giới thiệu đơn giản mỗi món ăn cùng
đặc điểm, mời Trầm Lục chính mình thưởng thức.
“Lục ca, cái này ăn ngon, ca nếm thử đi.” Trầm tiểu béo chạy đến
trước mặt Trầm Lục, chỉ vào đồ ăn trên bàn đề cử cho Trầm Lục, hiển
nhiên biểu lộ mình đã ăn rồi.
Trầm Lục không kén ăn, mà đều nếm tất cả các món ăn trên bàn. Chúng
quan viên đi theo cũng học theo. Liên Mạn Nhi ở một bên lén nhìn Trầm
Lục, muốn nhìn một chút hắn thích nhất món nào, nhưng mà kết quả để cho
nàng thất vọng rồi.
Mỗi món Trầm Lục đều chỉ ăn hai lần, không nhiều không ít, trình tự
cũng từ gần đến xa, từ nét mặt của hắn cũng nhìn không ra rốt cuộc hắn
thích ăn loại nào hơn.
bông, cho ngươi mang về ăn.” Liên Mạn Nhi nói xong, liền mang theo Trầm
Khiêm đi về phía sân nhỏ.
“Ah, là hướng dương chúng ta cùng nhau trồng.” Trầm Khiêm lặp lại lời Liên Mạn Nhi nói…, khi nói hai chữ chúng ta còn tăng thêm ngữ khí.
Đang nắm tay nhau, Liên Mạn Nhi không tự chủ được mà nhéo nhéo tay
Trầm Khiêm, mập mạp, mặc dù không dễ bóp như mặt, nhưng cảm giác cũng
rất tốt rồi.
Mặt tiểu béo hơi đỏ hồng, bước chân chậm lại.
Nhưng Liên Mạn Nhi không cảm thấy, vẫn đi về phía trước như bình thường.
Tiểu béo cúi đầu xuống, cười hắc hắc hai tiếng, ngẩng đầu lên lần nữa là vẻ mặt xán lạn. Hắn tăng thêm bước chân, đuổi kịp bước của Liên Mạn
Nhi .
Hai người lôi kéo tay nhau, trong chốc lát đều không buông ra.
Đi đến chỗ khóm hoa hướng dương, Liên Mạn Nhi chọn bông hoa lớn nhất, sai gã sai vặt của Trầm Khiêm trèo lên trên ghế để cắt. Sau khi cắt
xong, Liên Mạn Nhi liền nhổ hết cánh hoa ra, để cho Trầm Khiêm xem hạt
hướng dương bên trong
Trước đây Trầm Khiêm ăn hạt hướng dương đều là những hạt đã chín rồi, người hầu bên cạnh bóc nhân ra hết rồi, cho nên nhìn động tác của Liên
Mạn Nhi, Trầm Khiêm cảm thấy vô cùng mới lạ.
“Cái này rang chín lên rồi ăn rất ngon, hiện tại cứ ăn như vậy, không có dầu, cũng không tệ.” Liên Mạn Nhi nói cho Trầm Khiêm, rồi lại chỉ
huy gã sai vặt đi theo Trầm Khiêm cắt thêm vài bông, để cho Trầm Khiêm
mang về, ăn cũng được mà chơi cũng được.
“Tỷ, tiểu Cửu ca.” Đúng lúc này tiểu Thất từ trong sân chạy đến.
Hắn dù sao cũng là tiểu hài tử, trong phòng náo nhiệt chỉ nhìn một
lúc đã thấy chán rồi, trông thấy Liên Mạn Nhi cùng Trầm Khiêm đi ra
ngoài chơi, hắn cũng vụng trộm chạy đến.
Chạy đến bên người Liên Mạn Nhi, tiểu Thất cười hì hì lấy từ trong tay áo ra một khối bánh bột ngô.
Phía sau của bọn hắn, có hai cái gã sai vặt dắt hai con ngựa chậm rãi đi tới, trong đó một con ngựa đen mập, lẹp xẹp lẹp xẹp đi đến trước
mặt, cái mũi béo múp míp ngửi ngửi, há miệng rộng, lộ ra hai hàm răng
trắng sáng như tuyết.
“A?”