Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 393 : Đồ tham ăn
Ngày đăng: 16:51 18/04/20
Edit: Leticia
Còn nửa hàng rào bắp ngô vẫn chưa tách xong, tiểu quan bên kia vẫn
bận rộn xách bao tải ngô cân rồi ghi chép, Ngũ Lang cùng Ngô Gia Hưng về sớm hơn so với dự tính, bởi vì một ngày trước đã cùng nơi xay bột hẹn
xong rồi,, bọn hắn vừa đến nơi xay bột, thì không cần xếp hàng mà được
làm luôn.
Mài bột trở về, chia ra mấy cái túi nhỏ, đầu tiên là đưa cho người của Trầm Lục xem qua sau mới giao tận tay cho Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi thả bắp ngô đang tách cho người khác, còn gọi thêm
Trương thị, Liên Chi Nhi, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi, xách mấy túi bột ngô nhỏ lên, chạy luôn đến phòng bếp của cửa hàng Liên ký.
Mấy túi bột ngô nhỏ bởi vì mài bằng các cách khác nhau nên cũng khác nhau, so với bột mì thì phẩm chất cũng khác hẳn.
Loại thô nhất không thể gọi là bột mà có lẽ gọi là hạt ngô xay thì
hơn. Là loại chọn những bắp ngô non chưa phơi qua nắng, mài qua một lần, rồi rây qua. Cứ như vậy đem đi nấu cháo, hương vị thơm mát, nhai sẽ
thấy mềm nhuyễn hơn nữa vị ngọt vừa đủ.
Sau đó là loại bột thô mài một lần, mài nhỏ thêm một lần, bột sẽ mịn
hơn bột thô. Hộ nông dân bình thường ăn bột cao lương cũng là mài như
vậy đấy. Loại bột này tuy hơi thô một chút, hộ nông dân có thói quen ăn
lương thực phụ, ăn loại bột này là có lợi nhất, sẽ không nhanh bị đói.
Sau đó, là mài thô một lần, mài nhỏ thêm hai lần, qua một lần rây
nữa, sẽ thành bột ngô tinh mịn. Chu thị thích nhất món ăn làm bằng cao
lương chính là sử dụng bột cao lương được mài như vậy. Bột ngô được mài
thế này cũng có thể làm được những đồ ăn tinh tế hơn ví dụ như bánh bao
có nhân.
Còn lại một túi chính là vụn bỏ đi sau khi mài thành bột ngô. Cùng
giống như vụn của hạt cao lương dùng để nuôi các loại gia cầm gia súc
như gà, vịt heo, trâu ngựa, chính là thức ăn gia súc chất lượng tốt.
Hai bếp to đều được nổi lửa lên, đầu tiên là nấu cháo bằng hạt ngô xay.
Về phần bột ngô, Liên Mạn Nhi có ý định làm vài món ăn.
Cây ngô cao sản, vừa có thể đem bán vừa có thể chống đói, như vậy mới đáng giá để phát triển. Những người ở bên ngoài kia sợ là chỉ nếm qua
ngô non nấu, nhưng hạt ngô hoàn toàn trưởng thành thì chưa từng được ăn
qua.
Chỉ nghe nói thì không rõ, phải ăn thử thì mới biết được. Vật này có phải vừa ăn được vừa chống đói được hay không.
Lấy một lượng bột ngô thô tương đối, nhào đều với nước, lấy nồi sắt
lớn làm nồi nướng bánh. Mà ở đáy nồi, hộ nông dân thường xuyên dùng để
tương đối nhỏ.
“Bánh này thô, ngươi ăn ít một chút.” Liên Mạn Nhi chỉ vào bánh bột ngô.
“Được, Mạn Nhi ngươi cũng ăn đi.”
Trầm Khiêm thật sự không kén ăn, lần lượt nếm, còn nhớ rõ mỗi cái đều chia cho Liên Mạn Nhi một nửa.
Nhìn Trầm tiểu béo ăn ngon miệng, Liên Mạn Nhi cảm thấy bánh bột ngô trong miệng càng thơm hơn.
“Tiểu béo, ngươi cảm thấy loại nào món ngon nhất?” Liên Mạn Nhi hỏi Trầm Khiêm.
“Đều ăn ngon.” Trầm Khiêm trả lời, sau đó lại nghĩ nghĩ, chỉ vào bánh xốp cùng bánh bao ngô nhân thịt dưa muối, “Ta thích ăn hai thứ này
nhất, … cháo cũng ăn ngon.”
Liên Mạn Nhi gật đầu, xem ra khẩu vị của Trầm tiểu béo là thiên về ngọt, hơn nữa thích ăn thịt.
“Mạn Nhi, ngươi thích ăn loại nào?” Trầm Khiêm hỏi ngược lại Liên Mạn Nhi.
“Tất cả ta đều thích.” Liên Mạn Nhi trả lời.
Nàng không phải lừa dối Trầm tiểu béo, nàng nói là lời nói thật. Ngô
vừa được thu hoạch còn rất tươi, lại được chế biến luôn, ngọt thơm ngon
miệng. Tài nấu nướng của Trương thị cũng rất tốt, bánh bột ngô dùng
nhiệt độ phù hợp, nồi sắt nướng bánh khô vàng, nhưng lại không khô vàng
quá, khiến mùi hương của cây ngô khi nướng được tỏa hết ra ngoài. Bánh
xốp thì xốp mềm, ngọt ngào mềm mềm. Bánh bao làm từ bột ngô cũng ăn rất
ngon.
Còn có cháo ngô vừa dẻo vừa thơm, chỉ có ở thời điểm này mới có
thể ăn được, chờ ít ngày nữa, cây ngô được phơi khô hoàn toàn thì không
ngọt và mềm nữa.
Ăn qua hết mấy món làm từ bột ngô xong, Liên Mạn Nhi vội vàng đưa
Trầm Khiêm ra ngoài, giúp đỡ Trương thị cất đồ ăn vào trong hộp cơm.
“Những món này, Cửu gia đều có thể ăn không?” Trương thị cẩn thận hỏi.
“Đều có thể ăn, còn khen ăn ngon nữa cơ.” Liên Mạn Nhi liếc nhìn Trầm tiểu béo, cười nhỏ giọng nói. Đồ tham ăn Trầm tiểu béo, chỉ cần ăn, tựa hồ là cái gì cũng ăn. Điểm này để cho hết thảy mọi người nhà Liên Mạn
Nhi đều cảm thấy hắn rất thân thiết.
“Vậy thì mời Lục gia cùng các vị đại nhân đều tới nếm thử a.”