Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 392 : Ăn ngô
Ngày đăng: 16:51 18/04/20
Chỉ trong thời gian một ngày, nhà Liên Mạn Nhi đã đem hoa màu ở ruộng đều thu hoạch xong. Trương Thanh Sơn vốn định giúp khuê nữ cùng con rể
hai ngày nữa, nhưng thấy tình huống có biến hóa, mà trong nhà ông cũng
phải thu hoạch hoa màu, hái trái cây, nên chỉ ở lại một đêm, rạng sáng
ngày thứ hai, liền mang theo nhi tử, con dâu cùng cháu gái trở về nhà.
Liên Thủ Lễ cũng tiếp tục lên chân núi làm công.
Bởi vì đến mùa thu hoạch, tư thục cho nghỉ ngơi mấy ngày, Ngũ Lang và tiểu Thất đều không đến trường. Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng không kip
thu hoạch hoa màu trước đó đã vội tới nhà Liên Mạn Nhi làm giúp. Liên
Thủ Tín liền mang theo Ngũ Lang cùng tiểu Thất, coi như giúp Ngô gia
thêm hai người làm.
Tiểu Thất tuổi còn nhỏ, Ngũ Lang tuổi cũng không tính lớn. Làm giúp
là để hai nhà tăng tình cảm, ai cũng sẽ không khiến hai hài tử mệt mỏi,
nhất là tiểu Thất, được Ngô Gia Hưng chiếu cố vô cùng tốt.
Vương thị còn gọi Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi đi đến nhà, hỗ trợ nấu cơm, lúc ăn cơm, cũng gọi cả Trương thị.
Tại Ngô gia lúc ăn cơm, nhà Liên Mạn Nhi cùng với Ngô Ngọc Quý đã
thương lượng tốt, muốn hắn đề cử hai người tin cậy làm công nhật, qua
vài ngày sẽ giúp đỡ đập lúa, rê thóc.
“Sớm nên như vậy rồi.” Vương thị đối với chuyện này cực lực tán
thành, “mẹ Chi Nhi mỗi ngày đều bận rộn, công việc ở cửa hàng đã rất bận rồi. Ngũ Lang và tiểu Thất cũng không có nhiều thời gian nhàn rỗi, mà
còn phải học bài tốt. Còn có Chi Nhi cùng Mạn Nhi, hai khuê nữ đáng yêu
non nớt phải xuống ruộng làm việc, ta nhìn thấy cũng đau lòng. Hiện tại
các ngươi cũng không giống lúc trước nữa, không phải là không thuê nổi
người. Người đương nhiên là muốn mời, còn phải mời nhiều hơn hai cái,
cho cha Chi Nhi thoải mái hơn một chút.”
“Nhìn xem thẩm kích động này, ” Liên Mạn Nhi an vị ở trên giường gạch cười, “Thẩm đây là đau lòng tỷ cháu, chúng cháu đều được hưởng sái.”
Người hai nhà đều cười to.
Vương thị thì càng cười nghiêng ngả, đem một khối lớn cá thịt bụng non mềm gắp cho Liên Mạn Nhi.
“Thẩm ai cũng không đau lòng, thẩm chỉ đau lòng cháu.”
… …
Mùa thu, khí hậu khô hanh. Nhất là buổi trưa, chiếu vào người, so mùa hè còn khiến người nóng hơn. Liên gia thu hoạch hết trong vài ngày.
Trùng hợp đều là ngày nắng, rất thích hợp để phơi ngũ cốc.
Trầm tiểu béo có đôi mắt dài nhỏ hẹp, nhưng cái này không ảnh hưởng
đến ánh mắt của hắn. Có thể nói, ánh mắt của hắn so với người bình
thường còn tốt hơn. Hắn nhìn tìm tòi một lúc, liếc mắt liền nhìn thấy
Liên Mạn Nhi.
Trầm Khiêm vội vàng phất phất tay với Liên Mạn Nhi .
Liên Mạn Nhi cầm bắp ngô trong tay, thoáng giơ lên, rồi thả trở về.
Quả nhiên, tiểu tử béo này là cái đuôi của Trầm Lục, Trầm Lục ở đâu hắn
cũng theo tới chỗ đó.
Rồi có gã sai vặt chạy tới trước xe ngựa, Trầm Khiêm cùng gã sai vặt
kia nói vài câu, gã sai vặt kia vốn lắc đầu, về sau tựa hồ rất bất đắc
dĩ, nhưng vẫn là đem nhóc béo từ trên xe ôm xuống.
Trầm Khiêm xuống xe, từ trên người gã sai vặt nhoài người xuống, chạy tới trước mặt Trầm Lục.
Trầm Lục đưa tay sờ lên đầu Trầm Khiêm, lại vẫy vẫy tay, đã có người chuyển ghế, đem Trầm Khiêm ôm lên ngồi.
Liên Mạn Nhi tách hạt ngô, trong nội tâm nàng nghĩ, những người này
chỉ ngồi xem là có ý gì, bọn hắn như thế nào không muốn chính mình thử
xem tách hạt ngô như thế nào?
Để cho Liên Mạn Nhi hơi có chút thất vọng chính là tựa hồ không có người muốn thử.
Các nàng ở bên cạnh tách ngô, bên kia đã có người xưng danh rồi bắt đầu ước lượng hạt ngô.
Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ một chút, rồi thầm thì với Ngũ Lang ngồi bên
cạnh, Ngũ Lang đứng lên, đi đến trước mặt Trầm Lục thấp giọng nói mấy
câu.
Trầm Lục nhẹ nhàng gật đầu.
Ngũ Lang ngoắc tay kêu Ngô Gia Hưng, hai người khiêng lên một túi hạt ngô có chất lượng thấp, không thể lưu lại làm hạt giống, chất lên xe,
đi ra khỏi sân phơi, chạy thẳng lên nhà xay bột ở trấn trên.
Đây là người một nhà nàng đã thương lượng tốt, dù sao, tất cả mọi
người chỉ ăn qua ngô non nấu, còn hương vị hạt ngô trưởng thành như thế
nào, mọi người vẫn chưa biết. Nhân dịp đám người Trầm Lục đều đến, liền
mài một chút bột ngô, làm chút ít bánh bột ngô cho mọi người nếm thử.
Liên Mạn Nhi khẩn cấp ngóng trông Ngũ Lang nhanh trở về, bởi vì nàng thèm bánh bột ngô lắm rồi.