Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 391 : Thu hoạch ngô

Ngày đăng: 16:51 18/04/20


Edit: Leticia

Sáng sớm, sương vẫn còn vương trên cành lá, đội ngũ nhà Liên Mạn Nhi

đi thu hoạch ngô đã đến nơi. Trương Thanh Sơn nhận được tin tức mà

Trương thị nhờ cho người gửi đến, nên chỉ để Lý thị cùng vài hài tử ở

lại giữ nhà. Hắn thì mang theo con trai trưởng Trương Khánh Niên, con

dâu trưởng Vương thị, con trai út Trương Lưu Niên, con dâu út Hồ thị,

còn có cháu gái lớn nhất Trương Thải Vân đi từ đêm, đã sớm đến nơi.



Lao động trưởng thành của Trương gia đều đến rồi, ngoại trừ hai xe

ngựa kéo bằng la, Trương Thanh Sơn còn mượn thêm một chiếc xe ngựa nữa.



Hai cha con Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng cũng mang một chiếc xe ngựa đến.



Sau đó là một nhà sáu người Liên Mạn Nhi, ba người nhà Liên Thủ Lễ, còn có xe ngựa kéo bằng nghé của Liên Mạn Nhi .



“Đợi thu hoạch xong xuôi, cha phải thương lượng cùng ông ngoại con

một chút, nhờ ông giúp chúng ta mua hai con la trưởng thành, chúng ta

cũng phải đổi một chiếc xe ngựa.” Nhìn ba chiếc xe ngựa kia, Liên Thủ

Tín có chút trông thấy mà thèm, nói với Liên Mạn Nhi và tiểu Thất đi bên cạnh.



Đây tựa hồ là lần đầu tiên Liên Thủ Tín chủ động trù hoạch dùng tiền

để mua một món gia sản lớn, Liên Mạn Nhi nhịn không được hé miệng cười.



Mọi người không bắt đầu ngay, mà đứng ở hai bên đầu bờ ruộng nói

chuyện. Liên Mạn Nhi thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn lên trên đường, Trầm Lục có nhắn lại, sẽ phái người tới, bọn họ phải đợi Trầm Lục phái

người đến, mới bắt đầu thu hoạch được.



“Người ta có nói bao giờ đến không?” Trương Thanh Sơn hỏi.



“Chỉ nói có người đến nhưng không nói thời gian.” Liên Thủ Tín đáp.



Liên Mạn Nhi viết ở trong thư nhờ người mang đi, chỉ định ra ngày nào thu hoạch, về phần thời gian thì không tốt để định rõ ràng. Dù sao

khoảng cách từ phủ thành đến Tam Thập Lý doanh tử cũng không gần, nếu

như dựa vào thói quen của hộ nông dân như bọn họ, sáng sớm đã xuống

ruộng làm việc, đám người Trầm Lục trước nửa đêm đã phải đi, mà còn phải đi tốc hành, mà khoái mã phải một đường đi phải không có trở ngại gì về tốc độ.



Thí dụ như lần trước Trầm Lục đến xem thu hoạch khoai lang là trước

buổi trưa. Lần đó nghe Trầm tiểu béo nói bọn hắn sau nửa đêm đã phải

xuất phát rồi.



Với thân phận, gia sự, công sự của Trầm Lục, nếu nói nhật lý vạn kỵ (ngày lo trăm việc) cũng không xê xích nhiều lắm đi. Thời gian còn tùy thuộc vào việc hắn có thuận tiện hay không.



Mọi người đang nói chuyện thì nhìn thấy trên đường bụi bay cuồn cuộn, hơn mười người cưỡi ngựa trong nháy mắt chạy như bay tới.
“Thiên Hộ đại nhân, không phải có câu nói, binh mã chưa động, lương

thảo đã đi đầu sao? Còn nói hoàng đế cũng không bỏ đói quân lính đi. Lúc cần ăn cơm Lục gia cũng không thể không cho mọi người ăn cơm, đúng

không?” Liên Mạn Nhi cười nói.



Trương Thiên Hộ nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy, nhịn không được nở nụ cười, những binh lính phía sau hắn cũng cười theo.



“Tiểu cô nương này rất biết nói chuyện đấy.”



“Cũng không phải là đặc biệt chuẩn bị chỉ là đồ ăn thường ngày của hộ nông dân thôi. Hộ nông dân chúng ta nếu nhờ người làm giúp, thì đều mời cơm, nếu khách nhân không ăn thì đó là coi thường chủ nhà rồi.” Liên

Mạn Nhi lại tiếp tục nói, “Thiên Hộ đại nhân, vừa rồi ngươi còn nói, Lục gia phân phó, đến đây chuyện gì cũng nghe chúng ta an bài mà.”



“Vậy thì xin nghe phân phó của Liên cô nương.” Trương Thiên Hộ ôm quyền hướng về phía Liên Mạn Nhi cười nói.



Tiệc rượu an bài ở bên trong cửa hàng, chỗ rộng rãi, nêu tất cả đều

đầy đủ. Liên Thủ Tín còn cho chuyển rượu tới bàn, liền bị Trương Thiên

Hộ ngăn cản.



“Cơm có thể ăn, rượu tuyệt đối không thể uống.” Trương Thiên Hộ có thái độ rất kiên quyết.



Liên Thủ Tín biết rõ, bọn hắn xác thực có kỷ luật quân đội, hơn nữa

một đám người uống say khướt cưỡi ngựa trở về, cũng không ra gì, liền

thôi luôn.



Ăn xong bữa cơm, Trương Thiên Hộ cũng không lập tức đi luôn, lại cùng người bên Liên Thủ Tín xuống ruộng giúp đỡ thu hoạch đậu phộng, đậu

nành các loại, lại ước định thời gian tách hạt ngô cùng Liên Mạn Nhi mới cáo từ đi.



Năm ngày sau, có lẽ đã hong khô được để có thể tách hạt được rồi, khi đó cũng thích hợp để tính toán sản lượng .



Trương Thiên Hộ đi rồi, tất cả mọi người trong nhà Liên Mạn Nhi vẫn tiếp tục làm việc, đến khi trời chạng vạng tối mới trở về.



Tổng cộng có năm mươi mốt mẫu đất, nếu chỉ có một mình nhà Liên Mạn

Nhi thu hoạch, sợ là phải mất sáu bảy ngày, mặc dù có một nhà Liên Thủ

Lễ, Ngô gia cùng một nhà Trương Thanh Sơn đến hỗ trợ, vậy cũng phải mất

hai ba ngày, bởi vì Trương Thiên hộ mang đến hơn mười lao động cường

tráng nên chỉ có mất hơn một ngày thời gian đã thu hoạch xong rồi.



Tuy phải thu hoạch vụ thu nhưng xương sống, thắt lưng, chân bị đau,

hay tay chân nổi bóng nướcđều không có xuất hiện như dự đoán, Liên Mạn Nhi mặc quần áo thanh thoát nhẹ nhàng đứng ở sân phơi trong nội tâm đã

quyết định chủ ý mới.



Phải kiếm tiền nhiều hơn, phải có công nhân làm thuê, phải thoát khỏi sản xuất kiểu nhỏ bé!