Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 390 : Mua núi

Ngày đăng: 16:51 18/04/20


Vì Trầm hoàng hậu xây miếu và lâm viên, đã chiếm dụng hai đỉnh núi,

cùng một miếng đất lớn. Hai ngọn núi cùng đất này, có một bộ phận vốn là sản nghiệp Thẩm gia, mà một ít khác, thì lại vô chủ.



Đất hoang sở dĩ không có bị khai khẩn, bởi vì đại bộ phận là núi, không thích hợp gieo trồng cây lương thực.



Nhà Liên Mạn Nhi muốn mua núi, là thuộc loại đất hoang. Nhưng mà vì

gần công trường xây cất, cho nên nếu muốn mua, phải được người Thẩm gia

đồng ý.



Lão Hoàng chạy trước chạy sau, không vài ngày, đã đem chuyện này làm xong.



Đất vườn từ chân núi quanh miếu trở đi, có thể tùy ý nhà Liên Mạn Nhi mua.



Nhà Liên Mạn Nhi dứt khoác đem khoảng đất hoang xung quanh miếu cùng

một vùng núi lớn kéo dài cho đến giáp với đất nhà Vạn gia ở phía Tây đều mua lại. Lấy cha con Ngô Ngọc Quý cùng Ngô Gia Hưng làm người trung

gian, thời điểm đo đạc cùng ký văn thư, còn mời người huyện nha đến làm

chứng kiến.



Nghiêm chỉnh đo đạt, tổng cộng là sáu mươi tám mẫu. Bởi vì là đất và

núi hoang, giá cả rẻ vô cùng, mỗi một mẫu chỉ hai lượng bạc. Hơn nữa ký

văn thư, nộp thuế ngân đổi khế ước đỏ, cho những người liên quan một

chút, cùng phí dụng đặt mua tiệc rượu, tổng cộng cũng chỉ một trăm năm

mươi hai lượng bạc, nhà Liên Mạn Nhi cũng không tốn sức lực gì nhiều,

hết thảy đều có người giúp bọn hắn làm ổn thoả, trong cái hộp gỗ nhỏ của Liên Mạn Nhi, lại có thêm khế đất.



Cũng có người trong thôn, ở sau lưng chê cười bọn họ là tiền nhiều

đến váng đầu, cảm thấy đất kia căn bản là không có cái gì để sản xuất.



Liên Mạn Nhi lại cảm thấy đất này mua thực giá trị, khối đất hoang

kia cấu tạo và tính chất của đất đai không tốt để trồng hoa mầu, nhưng

lại vô cùng thích hợp để nho dại sinh trưởng.



Căn cứ kinh nghiệm ngắt lấy nho dại của mùa thu năm trước cùng năm

nay, Liên Mạn Nhi đại khái tính ra một chút, sản lượng nho dại hẳn là có sáu trăm cân đến bảy trăm cân mỗi mẫu.



Mà nếu cho người trồng nho dại, bón đủ phân, hơn nữa tỉ mỉ trông nom, sản lượng nho dại có thể đạt tới chín trăm cân một mẫu, thậm chí một

ngàn cân. Số lượng này nhìn tựa hồ có chút kinh người. Nhưng mà Liên Mạn Nhi còn cảm thấy có chút tiếc hận. Ở thời đại kiếp trước của nàng, theo nàng biết, trông nom tốt nho dại, sản lượng có thể cao tới bốn ngàn cân một mẫu.



Sáu mươi tám mẫu. Đều trồng nho dại, như vậy một năm trôi qua, có thể thu hoạch sáu vạn tám ngàn cân nho dại. Đem nho dại này đều dùng để ủ


Ba bánh hoa hướng dương bọn họn cắt xuống, hạt đều hoàn toàn chín.



Hạt hướng dương mới, vẫn chưa hong khô, nhân bên trong còn đựng chút hơi nước, nhưng mà, cứ ăn như vậy càng ngon hơn.



“Mẹ, mèo hoa nhà Nhị Nha sinh con, con muốn xin nàng một con.” Liên

Mạn Nhi ở một bên cắn hạt hướng dương, một bên nói với Trương thị,

“Nhưng mà mèo còn quá nhỏ, con sợ nuôi không sống, con bảo Nhị Nha giúp

con nuôi vài ngày, để con mèo nhỏ ăn thêm vài ngày.”



“Mẹ, con mèo nhỏ kia con cũng đi xem qua, lông xù, nhìn được.” Tiểu Thất chen vào nói nói.



“Chúng ta cũng nên nuôi con mèo.” Liên Thủ Tín nói.



Trong cửa hàng bán thức ăn, dễ dàng mời gọi chuột. Nuôi một con mèo,

cho dù vẫn là mèo con, nó mỗi ngày meo meo meo meo kêu lên vài tiếng, là có thể tạo thành lực uy hiếp không nhỏ đối với chuột muốn tới ăn vụng.



“Nuôi mèo, ta tán thành.” Trương thị nói, “Ta đây làm việc, không nhớ tới đến, nếu mọi người không đề cập tới, ta cũng muốn một con mèo….

Trước kia thời điểm ở nhà, ta liền thích mèo, đến này, trong phòng bà

nội các con không cho nuôi vật sống, ta muốn nuôi cũng không dám nuôi.”



Liên Thủ Tín lập tức không lên tiếng.



“Mẹ, hiện tại ta muốn nuôi gì thì nuôi.” Liên Mạn Nhi nói.



“Vậy thật tốt.” Trương thị liếc Liên Thủ Tín một cái, nhịn không được cười nói.



“Đúng, ta muốn nuôi gì thì nuôi. Về sau đến phòng ở mới, muốn thế

nào, đều tùy mấy mẹ con. Ta cái gì cũng không nói.” Liên Thủ Tín cười

nói.



Trên mặt Trương thị ý cười liền càng rõ ràng. Những cái khác không

nói, chỉ tính tình này của Liên Thủ Tín ở trong đám nam nhân thời đại

này rất ít gặp. Cũng vì Liên Thủ Tín có tính tình như vậy, mấy năm nay,

dù bị Chu thị đàn áp, nàng đều nhịn cả.



Chỉ chớp mắt, đã quyết định xong ngày thu hoạch ngô.