Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 400 : Ngự tứ

Ngày đăng: 16:51 18/04/20


Mọi người nghe xong, giật nảy mình. Liên Thủ Tín còn tưởng rằng là

chỗ lợp nhà có chuyện gì, tay cũng không kịp rửa mà đi ra ngoài luôn.



Mấy đứa trẻ Liên Mạn Nhi cũng vội vàng theo ở phía sau.



“Tiểu Đàn, rốt cuộc là có chuyện gì hả?” Vừa vội vàng chạy về cửa hàng, Liên Mạn Nhi vừa hỏi thăm tiểu Đàn.



“Có thật nhiều người đến, Tứ thẩm nói cho ta biết là có đại sự, để ta tranh thủ thời gian đi tìm Liên Tứ thúc đấy.” Tiểu Đàn nói, “Tứ thẩm

cũng không nói là chuyện gì, chỉ nói là phải nhanh. Ta liền chạy đến đây luôn.”



Rất nhiều người đến, là có chuyện gì?



Khu nhà cũ cách cửa hàng cũng không xa, mấy người Liên Mạn Nhi chạy

một mạch, rất nhanh đã ra đến cửa thôn. Xa xa, đã nhìn thấy trước cửa

hàng có rất nhiều ngựa, lại có mấy người mặc quan y(y phục của quan)

đứng trước cửa hàng. Rất nhiều người trong thôn từ bên trong nhà đi ra,

đứng cách đó không xa để xem có chuyện gì, cũng không dám tiến đến gần.



Trương thị cũng ở bên ngoài cửa hàng, đang đứng nói chuyện cùng một

nam nhân mặc y phục đỏ sẫm, nhìn thấy mấy người Liên Thủ Tín, nam nhân

kia vội vàng phất tay mời.



Là Chung quản sự.



Mấy người vội đi tới.



“Chung quản sự, dẫn theo nhiều sai dịch huyện nha đến.” Trương thị

chào đón, nói cho Liên Thủ Tín, “Vừa tới, còn mang đến vài thứ tốt.”



Liên Thủ Tín bước lên phía trước, đi cùng Chung quản sự đến chào hỏi đám sai dịch.



“Chúng ta tranh thủ thời gian a, những người lớn đã tới rồi thì chuẩn bị một chút để lát nữa tuyên chỉ, vậy tiếp chỉ ở đâu, ở bên trong cửa

hàng này sợ là không đủ chỗ.” Chung quản sự hoàn lễ với Liên Thủ Tín,

nói.



Tuyên chỉ, Liên Mạn Nhi nghe thấy hai chữ này, con mắt thoáng cái lóe sáng. Nàng cũng đoán được là có chuyện gì rồi. Nhất định là Trầm Lục đã tấu lên triều đinh chuyện cây ngô, hoàng đế có chỉ, muốn tới nơi này

tuyên chỉ, nhất định là khen thưởng bọn hắn đấy.



“Ở đằng sau a, là nhà mới xây của nhà chúng ta.” Liên Mạn Nhi vội

vàng tiến lên, nói ra, “Tuy là vẫn chưa hoàn toàn xây kín nhưng phòng

trước thì có thể sử dụng.”



Chung quản sự đi đến bên cạnh, nhìn về phương hướng Liên Mạn Nhi chỉ. Nhà Liên Mạn Nhi mới xây sân nhỏ, bên ngoài một tầng sân nhỏ rất rộng

rãi, đó là dự bị khi sân phơi ngũ cốc không đủ để sử dụng, cũng có thể
sảnh nhà mới ngồi, Liên Mạn Nhi vội vàng pha trà nóng mang lên.



Chung quản sự dẫn theo quan lại quản các công trình của Liêu Đông

phủ, cầm bản vẽ cổng chào đi xem xét bốn phía, lựa chọn địa điểm thi

công cổng chào.



Trăm lượng hoàng kim ngự tứ, đều được phủ lụa đỏ thẫm, đặt ở trong chính sảnh.



“Như thế nào lại không xốc vải lên nhìn xem.” Trầm Lục nhận trà nóng

Liên Mạn Nhi dâng lên, chỉ hơi nhấp một miếng, ánh mắt đánh giá khắp nơi một phen, rồi rơi vào chỗ hoàng kim ngự tứ.



Liên Mạn Nhi đang ước gì hắn nói như vậy, vội vàng đi qua, và Ngũ

Lang bắt lấy một góc của mảnh vải, xốc lụa đỏ ra. Dưới tấm vải đỏ, từng

đĩnh vàng nguyên bảo được xếp chồng chất lên nhau, ánh sáng màu vàng này vừa ấm áp, lại vừa chói mắt, xinh đẹp.



Nếu không phải cố kỵ Trầm Lục vẫn còn đang ở đây, Liên Mạn Nhi muốn bổ nhào vào chồng vàng này, lăn lộn một phen.



Nhìn thấy biểu tình rõ ràng trên nét mặt của nàng, Trầm Lục phì một tiếng, cười to.



Liên Mạn Nhi vội vàng sờ lên mặt của mình.



“Đã thoả mãn?” Rất nhanh Trầm Lục chấn chỉnh sắc mặt, phảng phất người vừa cười là người khác mà không phải là hắn.



“Đa tạ Lục gia.” Liên Mạn Nhi cười, bước lên vén áo thi lễ với Trầm Lục.



“Vạn tuế gia ban thưởng, ngươi cám ơn ta làm cái gì?” Ánh mắt Trầm Lục dừng lại trên người Liên Mạn Nhi, cố ý hỏi.



“Đương nhiên là phải cảm kích vạn tuế gia. Nhưng, nếu không có Lục

gia nói tốt, chúng ta cũng không chiếm được ban thưởng của vạn tuế gia.” Liên Mạn Nhi nói.



Hoàng đế có thể ban thưởng nhiều như vậy, khẳng định là trong tấu chương Trầm Lục ca ngợi công lao của Liên gia rất nhiều .



“Đây là các ngươi nên được đấy.” Trầm Lục nói, “Trăm lượng hoàng

kim này cũng không phải là cho không các ngươi. Là vạn tuế gia mua những hạt giống kia đấy.”



“Ah, đã biết.” Liên Mạn Nhi gật đầu, biểu thị nàng đã minh bạch, Trầm Lục sẽ không tính toán vạn cân ngô để lại cho nàng trước đó. Bất quá,

có trăm lượng hoàng kim này cũng đủ rồi.



Ngoại trừ tiền, miễn trừ đinh, thuế cũng là lợi ích thực tế, mà quý giá nhất vẫn là tòa cổng chào ngự tứ đấy.



“Lục gia, cho dù không có trăm lượng hoàng kim này, cho dù không được miến đinh, thuế, có tòa cổng chào này, cũng đáng giá rồi.” Liên Mạn Nhi nói, “Lục gia, phát triển cây ngô có cần dùng tiền bạc không, nếu tiền

bạc không thuận lợi, chỗ vàng này để cho Lục gia cầm đi dùng.”