Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 404 : Cuối thu
Ngày đăng: 16:51 18/04/20
Bố cục nhà mới của nhà Liên Mạn Nhi là có hai cái sân. Sân thứ nhất
là ngoại viện, từ cửa chính đi vào, là một đại viên (khoảng sân, mà có
nhà bao quanh) rộng lớn. Trong sân lại có một cái ao nhỏ, nước ở ao này
vốn là từ con sông nhỏ phía trước, đi qua cống nước rồi hội tụ lại đây.
Hôm nay đã là mùa thu rồi, nước trong ao cũng trong vắt, nhìn thấy cả mấy đuôi cá chép. Đầu xuân sang năm, Mạn Nhi tính toán định trồng một
ít hoa sen nữa.
Tiến đến nhà chính chia ra làm phòng khách, thư phòng cùng phòng ngủ
của Lỗ tiên sinh. Trong thư phòng thì có một vách ngăn tạo thành một
phòng nhỏ, đặt một cái giường gạch làm chỗ cho Ngũ Lang và Tiểu Thất học tập hoặc nghỉ ngơi.
Nhà cũng không hề thiết kế sương phòng* (hai gian phòng nhỏ ở hai đầu nhà), mà lợi dụng khoảng trống rộng hai bên sân để dựng sân phơi lúa,
nhà kho, xưởng cất rượu, xưởng dưa chua, chuồng heo, chuồng cho các loại gia súc.
Xuyên qua tiền sảnh chính là vào đến viện thứ hai.
Đến tiền sảnh, hai bên đều có hành lang ngắn, bước xuống bậc, ở giữa là một cái Dũng lộ* (là một con đường nhỏ, xây bằng gạch) xây bằng đá xanh, nối thẳng với nhà chính. Vào sân thứ hai này, cũng
chính là nội viện nhà Liên Mạn Nhi, gồm có năm phòng, nhất minh lưỡng ám (theo mình hiểu là một phòng chính sẽ có hai phòng nhỏ bên), về cơ bản
thì bố cục giống nhà cũ của Liên gia, cùng là một loại bố cục phổ biến
của nhà nông.
Dưới bậc thềm nhà giữa, hai bên dũng lộ là bốn gốc cây lựu. Bốn gốc
lựu đều đã to được chuyển dời đem trồng ở đây, nghe bảo đến sang năm là
sẽ có quả.
Chiều dài của nội viện không rộng như ngoại viện, cũng không xây thêm sương phòng . Nhà Liên Mạn Nhi giờ có sáu miệng ăn, cộng thêm Lỗ tiên
sinh là bảy người. Phòng hiện tại cũng đã đủ để ở, muốn xây thêm sương
phòng cũng là để chuẩn bị cho Ngũ Lang và Tiểu Thất sau này.
“Ngũ ca và Tiểu Thất phải nhiều năm nữa mới cần dùng đến phòng này.
Bây giờ vội vàng xây, đến lúc đấy lại thấy không hợp thì làm sao? Lại
nói, bây giờ xây, phòng con lại không cần dùng đến, để phòng không, cũng sẽ bị cũ đi. Còn không bằng đem chỗ này giữ lại, sau này cần xây cũng
không muộn. Mà lúc ấy cần dựng sương phòng hay là xây phòng bên cạnh còn phải xem tình hình nữa.” Liên Mạn Nhi nói.
Ngũ Lang và Tiểu Thất không có ý kiến.
Trương thị và Liên Thủ Tín cũng thấy Mạn Nhi nói có đạo lý.
“Nói đến mấy nhà giàu, mỗi người ở riêng một phòng, vì mẹ thấy cũng
không quen. Cùng nhau ở mới gần gũi thân thiết.” Đây là ý nghĩ của
Cổng chào ngự tứ xong cũng phải chọn một ngày hoàng đạo.
Vì muốn dựa vào điềm tốt, nên nhà Liên Mạn Nhi chọn ngày hoàn thành cổng chào ngự tứ cũng sẽ chuyển vào nhà mới.
Trước đó, người một nhà cũng không hề nhàn rỗi.
Khí trời lạnh dần, lương thực bắt đầu xếp đống cất vào nhà kho, cải
trắng trong vườn cũng đã ăn được. Lúc này, Liên Thủ Tín thừa dịp trời
đẹp nhờ Liên Thủ Lễ, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi hỗ trợ, mọi người bắt
đầu thu hoạch cải trắng.
Cải trắng đã trưởng thành, chỉ có một đoạn ngắn là ở trong đất, hai
tay cầm lấy phần thân trên rất nhanh có thể nhổ cải trắng lên. Nhổ cải
trắng xong, cũng phải trải qua chế biến mới có thể giữ được qua mùa
đông.
Chế biến cải trắng, đầu tiên phải đem những phần phía ngoài bị hỏng
bỏ đi, sau đó dùng dao đem lá cải tách ra, như vậy sẽ dễ dàng dự trữ
hơn.
Năm này, vì muốn dự trữ dưa, nên nhà Liên Mạn Nhi đào một cái hầm dự trữ ở phía tây khuôn viên.
“Tứ thẩm, ngươi năm nay, còn làm xưởng dưa chua không?” Triệu thị hỏi Trương thị.
“Mở, hôm trước, Vũ chưởng quầy vừa đến nhà, cùng ta xác định lại văn
thư mua bán. Chờ khi thu hoạch cải trắng xong, ta sẽ khai trương xưởng
dưa chua.” Trương thị nói.
“Ngươi đúng là chịu khó.” Triệu thị nói.” Mấy người trong thôn còn
đang băn khoăn, không biết năm nay ngươi có mở lại xưởng dưa chua
không.”
“Mở, sao có thể không mở. Chờ buổi trưa ăn xong, ta liền đi tìm vợ
Xuân Trụ, nhờ nàng gọi mấy người năm ngoái đến. Đến ngày kia, ta liên mở xưởng dưa chua.” Trương thị nói.
Buổi trưa, người một nhà trở lại cửa hàng ăn cơm, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất cũng từ trường tư thục trở về.
“Ông nội gửi thư về.” Ngũ Lang lấy trong túi xách một phong thư ra, nói.