Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 403 : Bồn cầu tự hoại
Ngày đăng: 16:51 18/04/20
Edit: Nguyệt
“Bồn cầu tự hoại?” Tiểu Thất ngay lập tức cảm thấy tò mò. “Tỷ, bồn cầu tự hoại là cái gì?”
Liên Mạn Nhi đang chìm trong suy nghĩ, nghe thấy Tiểu Thất hỏi nàng,
mới phục hồi tinh thần, lúc này mới phát giác ra lúc nãy nàng đã buột
miệng nói cái gì. Nói đến bồn cầu, thì ở niên đại này đã sớm có, gọi là
Tử tôn dũng*. Ở nhà nông thì bên ngoài đều có nhà vệ sinh, ban ngày thì mọi người đều có thể đến nhà vệ sinh để giải quyết dễ dàng. Nhưng ban
đêm, nhất là lại vào đêm đông, phải ra nhà vệ sinh thì rất bất tiện và
khó khăn. Vì vậy mỗi nhà đều chuẩn bị bồn cầu, giải quyết xong ban đêm,
chờ đến sáng đổ vào nhà vệ sinh, sau đó thì rửa sạch bồn cầu. (T____T, tả kỹ ghê, mình đã lược và thay một số từ không cần thiết cho nó nhẹ nhàng hơn. )
Đây là chỉ những nhà nông hay cư dân ở trong thành hay trấn, vì không phải nhà nào cũng có nhà vệ sinh, nên cách dùng bồn cầu càng trở nên
phổ biến rộng rãi. Cũng vì vậy mà Dạ Hương* đã trở thành một nghề không
thể thiếu.
Những người giàu có nha đầu hay đầy tớ đến ở, tự nhiên những người
này trở thành người chịu trách nhiệm dọn dẹp và rửa bồn cầu. Mà nhà bình thường thì phải tự tay mình dọn dẹp.
Liên Mạn Nhi tới đây cũng đã hơn một năm, với những việc khác, nàng
có thể tập thành thói quen… Nhưng vấn đề nhà vệ sinh, nàng bắt buộc phải quen.
Hiện tại, lấy điều kiện của nhà Mạn Nhi, hoàn toàn đủ sức thuê một
người dọn rửa bồn cầu cho nhà nàng. Nhưng do thói quen từ kiếp trước,
khiến cho trong lòng Liên Mạn Nhi có khuynh hướng nghiêng về phía bồn
cầu tự hoại hơn.
“Tỷ, bồn cầu tự hoại là cái gì?” Tiểu Thất đợi hồi lâu không thấy Liên Mạn Nhi trả lời liền hỏi lại.
Liên Mạn Nhi nhìn về phía Tiểu Thất. Tiểu tử này tai thính mắt tinh,
muốn hồ lộng (lừa đảo cho qua chuyện) rằng nó nghe lầm là chuyện không
thể, như vậy chỉ có cách giải thích.
“Bồn cầu, chính là cái bô mà chúng ta vẫn dùng đấy.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút rồi giải thích cho Tiểu Thất. “Ta đang suy nghĩ, nếu có
thể tự mình chủ động xả nước trong bồn cầu thì sẽ tốt hơn. Vừa sạch sẽ,
lại dễ dàng. Sau này đến mùa đông, cũng đỡ cho cha, mẹ phải vất vả dọn,
rửa bồn cầu.”
“Mình có thể tự xả nước trong bồn cầu…” Tiểu Thất bò lên giường lại,
tiến sát đến chỗ Liên Mạn Nhi, lại đem con mèo Đại Hoa đang nằm bò trên
đùi nàng ôm qua. “Nếu thật sự có thể làm như vậy, thì quá tốt rồi.”
Hiển nhiên Tiểu Thất cũng bị ý nghĩ này của Liên Mạn Nhi hấp dẫn.
Mạn Nhi biết nhiều chuyện chế tạo, xây dựng cùng tu sửa trong thành cũng do Tưởng đại nhân phụ trách.
Tưởng đại nhân không chỉ được coi như là nửa người trong nghề, mà còn là quan viên chuyên quản phương diện này, trong tay nắm giữ những người lành nghề nhất.
Nhờ hắn hỗ trợ chuyện này, quả thực là rất thích hợp.
Ngay hôm đó, nhà Liên Mạn Nhi chuẩn bị một bàn tiệc rượu thịnh soạn
mời Tưởng đại nhân. Cơm nước no nê, Liên Thủ Tín liền đem bản vẽ của Lỗ
tiên sinh lấy ra.
Tưởng đại nhân thấy bản vẽ, ánh mắt liền sáng lên.
Đây là ánh mắt “kiếm liệp tâm hỉ” (đại ý là nhìn thấy trong lòng đã thấy vui thích), lập tức Liên Mạn Nhi biết chuyện này về cơ bản là thành.
“Chuyện này đúnglà phải phiền hà Tưởng đại nhân, phủ Liêu Đông chúng
ta, muốn hoàn thành cái này, trừ Tưởng đại nhân người, sẽ không có người thứ hai.” Liên Thủ Tín cười nói.
Liên Mạn Nhi nhìn hỏa hầu không sai biệt lắm, liền cùng Tiểu Thất
bưng hai cái khay ra ngoài, trên khay là năm gói bạc, tổng lại là một
trăm lượng.
“Tưởng đại nhân, một trăm lượng bạc này, là tiền để ngài tìm công
tượng, cùng nguyên liệu. Tưởng đại nhân cầm trước, không đủ chúng ta sẽ
đưa thêm. Chờ đồ làm ra, chúng ta nhất định sẽ hậu ta ngài hơn.” Liên
Mạn Nhi cười dài nói.
“Không dám, không dám.” Tưởng đại nhân cũng cười nói.” Chờ vật này
thành rồi, có lẽ là ta cảm ơn các ngươi cũng chưa biết chừng.”
Tưởng đại nhân cầm bản vẽ đi, lập tức triệu tập công tượng khởi công, sau đó hắn lại hướng tới Lỗ tiên sinh hỏi thăm mấy vấn đề chi tiết, Lỗ
tiên sinh đều nhất nhất giải đáp, đụng đến những vấn đề chưa rõ, liền
cũng đem cả Liên Mạn Nhi hỏi đến.
Liên Mạn Nhi vừa nhìn, liền rõ ràng Tưởng đại nhân có ý nghĩ muốn
buôn bán rồi, hiển nhiên, hắn để ý đến bồn cầu tự hoại, so với dự tính
của Liên Mạn Nhi, liền vượt xa thân phận của người được ủy thác.
Liên Mạn Nhi cảm thấy vậy cũng được, chỉ cần cho nàng dùng tới bồn cầu tự hoại, mọi chuyện đều có thể thương lượng được.
Hơn nửa tháng sau, bồn cầu tự hoại như mong muốn của Liên Mạn Nhi, rốt cuộc đã được chế tạo thành.