Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 408 : Thân Thích

Ngày đăng: 16:51 18/04/20


Mọi người đứng ở gần đó, nghe tiểu nha đầu kia nói vậy đều nhìn sang. Liên Hoa Nhi cũng cười nhìn theo, nhưng mà, nàng vừa nhìn một cái, nụ

cười liền theo đó biến mất không dấu vết.



Tống Hải Long đứng trong đám người, đang muốn lên ngựa, lại bị một

nam nhân trang trung niên ăn mặc quái dị, kéo vạt áo lại. Nam nhân này

mặt đen, tay lộ ra khớp xương thô to, tỏ rõ thân phận là một người quen

làm việc nặng, chẳng qua trên người hắn hiện giờ lại mặc một bộ gấm hoa

hướng dương điểm trắng gần như mới. Chỉ là bộ y phục này cũng không hợp

với người mặc, có chút gầy, lại ngắn, lộ ra dưới chân là quần vải thô

rách bươm, dính đầy vết dầu mỡ của cha Anh Tử.



Hơn nữa, bộ y phục này có màu sắc rực rỡ, bị hắn mặc trên người, nhìn qua có loại cổ quái nói không ra lời, không được tự nhiên.



Liên Mạn Nhi lúc này đã nhận ra được người trung niên này là ai.



“Đây không phải là cha Anh Tử sao?” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói với Liên Chi Nhi và Trương Thái Vân bên cạnh.



Liên Chi Nhi khẽ gật đầu một cái.



“Người nào? Ai là Anh Tử?” Trương Thái Vân không biết chuyện cũ của Anh Tử, vì vậy đến gần hỏi.



Hoài đại phu nhân hướng Liên Hoa Nhi cười cười, rồi xoay người cùng

thái thái của Vương cử nhân một trước một sau lên cỗ kiệu đặt trên mặt

đất. Nếu như không phải đi xa nhà, các nàng thường có thói quen ngồi

kiệu chứ không phải đi xe ngựa.



Đại đa số khách mời đã đi ra, có người đã lên xe ngựa, có người đang

đứng đợi ngựa nhà mình. Bởi vì Trầm Tam gia đứng dậy cáo từ trước, những người này cũng cùng lúc đứng lên theo. Mà Tống Hải Long, trên đường

đi, ban đầu cũng đã nói rõ là chờ đến cuối mới về. Khi đó, hắn còn không biết là Trầm Tam gia cũng đến chúc mừng.



Hiện tại Trầm tam gia muốn đi, hắn tự nhiên đem những việc khác để

lại sau ót. Ý định của hắn là muốn đi cùng Trầm tam gia, nếu có thể lưu

Trầm tam gia ở lại huyện thành một ngày thì càng tốt.



Kết quả mới ra cổng chính, còn chưa lên ngựa, đã bị lão đầu điên điên khùng khùng ngăn cản.



Cha Anh Tử chỉ mới bốn mươi tuổi, khoảng cách đến lão đầu còn phải

tính xa. Nhưng người nông dân bởi vì luôn lao động tay chân, lại còn bị

mặt trời chói chang giày xéo. Trên mặt đã sớm có nếp nhăn. Vì vậy trong

mắt Tống Hải Long, cha Anh Tử chính là một lão đầu.




“Kim Tỏa lại đây.”



“Mẹ, có chuyện gì?” Kim Tỏa chậm chạp đi tới, khịt khịt lỗ mũi, ngốc nghếch hỏi.



Kim Tỏa năm nay mười bảy tuổi, mặt trắng nõn, vì vóc dáng cao lớn, thô kệch, nhìn lại như hai mươi tuổi.



“Chẳng phải con cứ một mạch đòi tới nhà cậu tư và mợ tư à? Con còn

chưa chào mợ tư con này, tới đây, nói chuyện với mợ tư đi.” Liên Lan Nhi lôi kéo Kim Tỏa muốn vào nội viện. “Đây là Chi Nhi cùng Mạn Nhi muội

tử, đều đã nói chuyện chưa?”



“Đứa nhỏ Kim Tỏa này, chịu thương chịu khó, chính là tâm tư quá thực

thà, chất phác, miệng cũng không biết nói chuyện.” Liên Lan Nhi hướng

Trương thị kể lể.



Đoàn người theo hướng nội viện đi vào.



“Kim Tỏa ca, mau tới, có trò vui.” Tiểu Thất từ bên cạnh chạy tới, kéo Kim Tỏa đi.



Liên Lan Nhi ở phía sau gọi lại không kịp, đành phải dậm chân bỏ qua.



“Bên trong là phòng cô nương rồi, Ngân Tỏa cũng là ngại ngùng rồi.” Ngô Vương thị cười nói.



“Đều là thân thích, còn không để ý đến chuyện này.” Liên Lan Nhi cười tiếp.



“Mấy tiểu gia hỏa, để cho chúng tự đi chơi, nhóm bác gái chúng ta nói chuyện với nhau, để bọn chúng ở gần nói cũng không tiện.” Trương thị

cũng khuyên.



Mọi người đi vào nội viện, Trương thị dẫn Lý thị, Trương Vương thị,

Ngô Vương thị cùng Liên Lan Nhi vào Đông phòng nói chuyện. Liên Mạn Nhi

suy nghĩ một chút, rồi cùng Liên Chi Nhi, Ngô Gia Ngọc, Trương Thái Vân, và Ngân Tỏa đi tây phòng.



“Ngân Tỏa, tới đây.” Liên Mạn Nhi gọi Ngân Tỏa.



Ngân Tỏa lại quay người, theo bên cạnh Liên Lan Nhi tiến vào đông phòng.



Mọi người ngồi lên giường, vừa cười vừa nói. Lý thị và Trương thị đều không phải người hay nói chuyện, nhưng Trương Vương thị và Ngô Vương

thị đều là người có khả năng. Liên Lan Nhi mấy lần mở miệng muốn nói,

đều không phải bị Ngô Vương thị thì cũng là Trương Vương thị cướp lời.