Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 407 : Kết thù kết oán

Ngày đăng: 16:51 18/04/20


Edit: Nguyệt

Nghe Liên Hoa Nhi nói vậy, Liên Mạn Nhi chỉ cười cười.



“Hoa Nhi tỷ, tỷ lại đùa ta. Nhà người khác thì ta không biết, nhưng

mà nhà chúng ta nói đến tốt số, có ai có thể hơn được Hoa Nhi tỷ.”



Đề tài thoáng lại chuyển đến Liên Hoa Nhi.



Hai người theo hầu Liên Hoa Nhi, Tôn đại nương đã theo đến phía trước khóa viện ăn cơm, chỉ còn Tiểu Hồng lưu lại. Có người hầu Tống gia bên

cạnh, Liên Hoa Nhi có thế nào cũng không thể nói nàng số mệnh không tốt. Nếu nàng nói vậy, chẳng khác nào nói Tống gia, và Tống Hải Long không

tốt sao.



Huống chi, tính tình của Liên Hoa Nhi vốn thích đao to búa lớn, vui nhất là đem nàng trở nên cao cao tại thượng.



Vì thế nghe Liên Mạn Nhi nói xong, mặt Liên Hoa Nhi liền nộ ra nụ cười vừa lòng.



“Tống tam phu nhân là mới ra tháng* (ở cữ xong) đi, nhìn dáng dấp

không giống chút nào, xem tư thái, khuôn mặt này vẫn cứ như cô nương

vậy.” Hoài đại phu nhân ngồi trên giường gạch, nhìn Liên Hoa Nhi khen.



Liên Mạn Nhi không khỏi nhìn Hoài đại phu nhân một cái. Hôm nay là

lần đầu tiên nàng thấy mặt Hoài đại phu nhân. Nhớ ngày đó, nàng chạy

theo mấy đứa nhỏ đi xem náo nhiệt, muốn xem một chút mặt cô dâu của

Vương cử nhân, đáng tiếc mặc dù Vương Ấu Hằng dẫn theo nàng vào ngồi

tiệc, nàng cũng không xem được.



Kết quả hôm nay, lại đúng là Hoài đại phu nhân theo thái thái (nương) của Vương cử nhân đến nhà nàng chúc mừng.



Vị Hoài đại phu nhân này có chiều cao trung bình, dáng người hơi mập. Nàng có khuôn mặt trái xoan, mắt hạnh, lông mày lá liễu, miệng anh đào nhỏ nhắn. Tính ra khuôn mặt nàng cũng chỉ là bậc trung, nhưng làn da

nàng nhẵn nhụi, khiến cho nàng trở nên rạng rỡ, lại che bớt đi khuyết

điểm.



Nhà mẹ đẻ của Hoài đại phu nhân nói ra cũng cực giàu có, có trang

điểm, quần áo, đồ trang sức làm nền, nàng trông cũng một dạng mỹ nhân

đoan trang.



Mà trong ánh mắt của người già, nhìn tướng hòa nhã của Hoài đại phu nhân chính là thượng đẳng: Vượng tử ích phu.



Hoài đại phu nhân hiện giờ là tân nương tử, đối với chuyện mang thai, sanh con là tò mò nhất, có thể nói là luôn đặt trên đầu quả tim, tâm

tâm niệm niệm. Liên Hoa Nhi sinh hài tử, mới ở cữ ra tính ra chỉ có một

hai tháng, nhưng trên người lại không nhìn ra béo phệ. Không chỉ có vóc

lưng tinh tế, chính là khuôn mặt, theo ánh mắt của Liên Mạn Nhi, so với

khi còn là cô nương ở nhà còn ốm hơn một chút.


Nữ khách không uống rượu vì vậy ăn cơm rất nhanh. Chờ đem bàn cơm dọn xuống, Liên Diệp Nhi liền sai người đổi lại trà nóng.



Vì tiếp khách hôm nay, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi hai mẹ con cũng

không ngồi vào bàn ăn cơm, mà dẫn theo người lo liệu. Liên Diệp Nhi có

khả năng, Triệu thị ổn định, điều này làm cho Trương thị và Liên Mạn Nhi nhàn không ít.



Nhìn Liên Diệp Nhi đưa trà lên, Liên Mạn Nhi hướng nàng gật đầu.



“… Diệp Nhi, là khuê nữ nhà Tam bá, đường muội ta, nhờ có nàng hôm

nay giúp đỡ nhà ta sắp xếp.” Liên Mạn Nhi hướng mọi người trong phòng

giới thiệu.



Mọi người liền nhanh chóng khen Liên Diệp Nhi nhanh nhẹn, có khả năng.



Lúc này, Tôn đại nương từ bên ngoài đi vào, tới gần Liên Hoa Nhi nhỏ giọng nói mấy câu.



“Ta đây còn chưa nói chuyện xong.” Liên Hoa Nhi nhìn sang Liên Mạn Nhi.



“… Phu nhân, gia chờ bên ngoài rồi, không trì hoãn được.”



Liên Hoa Nhi chỉ đành phải đứng lên, mọi người thấy nàng đứng lên, liền ồn ào tạm biệt.



“Sao lại đi bây giờ?” Liên Lan Nhi biết Liên Hoa Nhi muốn đi, liền

lắp bắp.” Không phải là không vội về à, ta còn chưa kịp ngồi xuống đây.”



Liên Hoa Nhi cùng Liên Hoa Nhi đi qua một bên, thấp giọng nói thầm.



“…. Bây giờ phải đi, nếu không, ta cho người lưu lại cho các ngươi một xe.”



“Chỉ có thể như vậy thôi.”



Một nhà bốn miệng Liên Lan Nhi hôm nay là theo xe Tống gia đến. Liên

Hoa Nhi muốn đi, Liên Lan Nhi nói nàng vẫn còn muốn lưu lại một chút.



“Cửa hàng trong nhà, bận bịu kiếm ăn, vốn thoát thân không được. Vất

vả mới có được ngày nhàn rỗi này, ta phải cùng vợ chồng lão Tứ ở lâu một chút.” Liên Lan Nhi cười nói.



Mọi người cùng nhau tiễn khách đi ra ngoài.



Bên ngoài một hàng dài ồn ào, trước cửa lớn tụ tập một nhóm người.



“Đó là người điên sao. Đi đâu đâu cũng nhận cô gia.” Không biết tiểu nha đầu nhà ai cười khanh khách nói.