Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 410 : Cho thuốc nhỏ mắt
Ngày đăng: 16:51 18/04/20
“Lão Tứ à, chúng ta là chị em ruột thịt. Bây giờ trên đời này còn ai
thân so được với chúng ta? Bọn nhỏ đều đã lớn khôn, chúng ta làm cha mẹ
đều phải bận tâm lo lắng đến chuyện này. Chuyện này nếu làm được tốt,
đời này đứa nhỏ cũng không lo có gì bất trắc xảy ra.” Liên Lan Nhi rất
xúc động nói với Liên Thủ Tín. “Cháu trai của đệ là đệ nhìn lớn lên, đứa bé này làm người thành thực, đi theo hắn cũng là hưởng phúc. Nói ra tốt hơn người khác giữ trong lòng, lại làm mấy chuyện, khiến người khác
không yên tâm. Mà điều kiện của chúng ta cũng sẽ không ủy khuất Mạn
Nhi.”
“Nói đến Ngân Tỏa nhà chúng ta, ta cũng vì nàng mà lo lắng. Sau này
cũng phải xuất giá, người kia ta mà không biết căn không biết ngọn, con
gái gả qua, phải trải qua cuộc sống thế nào, trong lòng cũng sốt ruột,
chúng ta muốn giúp cũng khó. Nên ruột thịt kết thân làm sao không tốt
hơn nhiều so với gả cho người ngoài?”
“Có ta ở đây, đảm bảo đem Mạn Nhi thương như con gái, tỷ phu đệ cũng
là người hiền lành. Gia sản của chúng ta sau này để lại thì Mạn Nhi cũng là chủ nhà. Đứa bé Mạn Nhi này từ nhỏ ta đã yêu thích, tỷ nói với đệ
nhé, Mạn Nhi đến nhà ta, đời này đảm bảo nàng trôi qua thuận thuận lợi
lợi. Ta và tỷ phu đệ, còn có Kim Tỏa nhất định chăm sóc nàng thỏa
đáng.”
Liên Thủ Tín đứng trước mặt Liên Lan Nhi , hơi ngẩn người. Lời Liên
Lan Nhi hắn nghe câu được câu không. Hắn đang suy nghĩ đến cảnh vừa nhìn thấy.
Vào ngày lễ ngày tết, Liên Lan Nhi tựa hồ đối với đứa nhỏ nào cũng
không tệ. Nhưng Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất lại
đối với đại cô này không thân thiết, cũng chưa bao giờ cùng Kim Tỏa,
Ngân Tỏa chơi đùa.
Có lẽ bởi vì Liên gia người nhiều, đứa nhỏ cũng nhiều, cộng thêm Liên Lan Nhi cũng không phải là người thắt lưng giắt vàng bạc (ý chỉ giàu
có). Cho tới bây giờ, Liên Lan Nhi cũng chưa bao giờ cho mấy đứa nhỏ đồ
gì, vẫn là Liên lão gia tử và Chu thị sẽ đem đồ ăn Liên Lan Nhi mua cho
bọn họ, chia cho mỗi nhà một ít. Lúc này, mấy đứa nhỏ Liên Mạn Nhi cũng
có thể theo đó mà ăn một chút.
Liên Lan Nhi rất lãnh đạm với Trương thị. Có đôi khi, Liên Lan Nhi
vừa về đến Liên gia, Chu thị đã đem mọi người đuổi ra ngoài, mẹ con hai
người ở trong phòng nói chuyện. Đều là nói xấu một đám con dâu mà Trương thị là người hay bị đem ra nói xấu nhất.
Liên Thủ Tín vẫn không cảm thấy chuyện này có gì không đúng hay không tốt, hay là không nên làm như vây. Nói đến trước kia, hắn vẫn có thói
quen nghe theo Liên lão gia tử và Chu thị, chính xác hơn là hắn không có suy nghĩ của mình.
Khi đó trên thế giới này không hề có Liên Thủ Tín một người độc lập, mà chỉ có con trai thứ tư của Liên Lão gia tử và Chu thị.
tủ. Tống gia tặng bạc thì giao lại cho Liên Mạn Nhi. Về phần những thứ
khác, hoặc là niêm phong lại cất trong nhà kho, hoặc là đem ra bày trong phòng mọi người, Liên Mạn Nhi đều dựa theo đó ghi chép rõ ràng vào
trong sổ.
Đem đồ đạc chỉnh lý xong hết thì sắc trời cũng đã tối đen. Liền gọi
một nhà ba người Liên Diệp Nhi, còn có vợ chồng Liên Kế Tổ và Tưởng thị, mọi người cùng nhau ăn cơm.
Sau bữa cơm chiều, một nhà ba người Liên Diệp Nhi cùng vợ chồng Liên
Kế Tổ và Tưởng thị trở về nhà cũ, Liên Thủ Tín cùng Lỗ tiên sinh nói
chuyện. Liên Chi Nhi, Ngũ lang, Tiểu Thất và Trương Thái Vân cũng cùng
nhau đưa Lý thị đi dạo trong sân. Đông phòng chỉ còn Liên Mạn Nhi và
Trương thị.
“Mẹ, đại cô đem cha gọi đến một bên nói chuyện là có chuyện gì, người đã hỏi chưa?” Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị.
“Có thể có chuyện gì, cha con cũng không đồng ý.” Trương thị nói.
Liên Mạn Nhi ồ lên một tiếng liền tiến đến sát gần Trương thị.
“Mẹ a, không phải đều nói đại cô rất biết cư xử sao? Người đã nói với nàng như vậy rồi, nàng quay lại, vẫn còn muốn nói chuyện với cha?” Liên Mạn Nhi chớp mắt hỏi Trương thị.
“… Nàng chưa từ bỏ ý định chứ sao.” Trương thị nghĩ một chút, nói.
“Mẹ, người không phải là đem lời nói ra rõ ràng rồi sao, nàng còn
nghĩ gì mà không hết hy vọng?” Giọng Liên Mạn Nhi êm ái nói. “Mẹ, không
phải nói chuyện hôn sự của chúng con đều là mẹ định đoạt sao? Muốn đặt
hôn nhà chúng ta, người làm chủ là mẹ đã khẳng định rồi, nên mới đi tìm
cha nói chuyện. Đại cô thật khôn khéo, xem nàng hành động thật…. “
Liên Mạn Nhi ra vẻ bối rối không biết giải thích thế nào.
“… Cha con, hắn nghe lời đại cô của con a…. “ Trương thị suy nghĩ, chậm rãi nói.
Liên Mạn Nhi ho khan hai tiếng che dấu nụ cười tươi, rốt cục cũng hướng dẫn được Trương thị nghĩ đến điểm quan trọng.
“Mẹ, hóa ra chúng ta ai nói cái gì cũng xem như không, vẫn là đại cô
có thể a…. Lúc đại cô gọi cha đi nói chuyện, người xem cha, thật vâng
lời, liền đi theo. Cái tư thế kia, cũng không khác biệt với lúc ở gần bà nội….”
Răng rắc, quả hạch đào trong tay Trương thị bị bóp nát.