Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 411 : Nổi giận
Ngày đăng: 16:51 18/04/20
Edit: Lê thanh
Trên đường đi từ Tam Thập Lý doanh tử đến thị trấn Cẩm Dương, một
chiếc xe ngựa đang chạy cực kỳ nhanh. Ngồi trong xe là một nhà bốn người Liên Lan Nhi, La Bảo Tài, Kim Tỏa cùng Ngân Tỏa.
Xe ngựa liên tục xóc nảy mấy lần làm cho Ngân Tỏa cau mày, lên tiếng phàn nàn.
“Xe này đi kiểu gì vậy, lúc đi cũng không xóc nảy như vậy.” Kim Tỏa
không hạ giọng mà nói to cho phu xe ở ngoài thùng xe nghe thấy.
Không biết có phải vì vách xe vô cùng dày hay không mà xa phu bên
ngoài không nghe được Ngân Tỏa phàn nàn, xe ngựa lại tiếp tục xóc nảy
hai cái liên tục.
La Bảo Tài thấy con gái phàn nàn liền đem cái đệm dưới người hắn đưa
tới. Đây cũng không phải xe ngựa của nhà bọn hắn, xa phu cùng xe ngựa
đều là của Tống gia người ta, có chút không tiện cũng cố nhịn.
Liên Lan Nhi đang trầm tư chợt nghe thấy lời nói của Ngân Tỏa liền
tỉnh lại. Nàng từ nhà Liên Thủ Tín đi ra, ngồi lên xe ngựa liền bắt đầu
suy nghĩ, đem một chuyện trọng yếu đã quên mất.
Liên Lan Nhi đem tay vươn vào trong tay áo, lấy ra một túi tiền, từ
bên trong lấy ra một thỏi bạc. Thỏi bạc kia chưa đủ một lượng mà chỉ
khoảng năm sáu phân.
La Bảo Tài thấy Liên Lan Nhi lấy ra một thỏi bạc lớn như vậy cũng có
chút đau lòng, môi rung rung hai cái nhưng cũng không lên tiếng. Ngân
Tỏa liếc mắt nhìn thỏi bạc, trên mặt lộ ra chút không kiên nhẫn. Kim Tỏa bên cạnh đang buồn bực nhét điểm tâm vào trong miệng. Đây là điểm tâm
lấy từ bàn rượu ban nãy. Hắn vừa lên xe liền bắt đầu ăn, căn bản không
rảnh đi bận tâm sự tình khác.
… …
Xe rốt cục không hề xóc nảy nữa, Liên Lan Nhi lướt nhìn qua ba người nhà bên người, nhẹ nhàng thở một hơi.
“… Ai có thể nghĩ tới, một đám mây có thể khiến trời mưa kia!… Đúng
là chuyện không ai nghĩ tới a…” Liên Lan Nhi phát ra một tiếng cảm khái
không đầu không đuôi như vậy .
“Chuyện này…” La Bảo Tài đến bây giờ mới dám hướng Liên Lan Nhi hỏi thăm.
Chăn chiên này là dùng lông dê do dân phương Bắc ở biên cảnh chăn
nuôi chế thành, rất dầy. Chăn chiên có màu tự nhiên của lông dê, không
qua nhuộm màu, trải ở trên giường gạch, đông ấm hè mát. Dù sao vẫn chưa
tới mùa đông, hôm nay giường lại được đốt nóng. Liên Mạn Nhi chuẩn bị
giường cho Lý thị nhưng không trải thêm chăn khác.
Ngày hôm nay người đến người đi, tất cả mọi người đều mệt mỏi, Lý thị liền sớm nằm xuống. Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi cùng Trương Thải Vân
cũng vào buồng trong.
Phòng ngủ của hai tỷ muội cũng là một gian phòng ốc thập phần rộng
rãi. Giường gạch trong buồng cũng phủ chăn chiên giống gian ngoài. Trên
mặt đất là gạch xanh, bên trên lại trải một lớp mặt như sàn nhà.
Bài trí trong phòng ngủ cũng rất đơn giản. Ở tường phía bắc là một
dãy bốn cái rương. Hai cái ở phía đông là dùng chung. Hôm nay thu nhiều
vải vóc và những vật tinh xảo đều đặt trong hai cái rương này. Hai cái
dựa vào phía tây thì một cái là của Liên Mạn Nhi, một cái là của Liên
Chi Nhi.
Dựa vào tường tây là một cái bàn trang điểm bằng gỗ tinh xảo, trước
đó là hai cái ghế thêu. Bên cạnh có giá áo, còn có một dãy hai cái ghế
dựa, cạnh đó bày một bàn trà, trên bàn trà bày ấm trà và bát trà.
Ba tỷ muội tiến vào buồng trong liền lên giường. Liên Mạn Nhi đi kéo
rèm cửa sổ, Liên Chi Nhi lấy đệm chăn gối đầu ra từ trong tủ gỗ phía đầu giường đặt xa lò sưởi, cùng với Trương Thải Vân trải trên giường gạch.
Nằm vào trong chăn, ba nàng lại cười toe toét nói đùa một hồi mới đi ngủ.
Mới nằm ngủ chưa đến một lát liền nghe thấy tiếng bịch bịch bên ngoài hợp với vài tiếng mở cửa phòng.
Liên Mạn Nhi lập tức tỉnh, nàng ôm chăn mền ngồi dậy, thoáng kéo rem cửa sổ ra một chút, mở to hai mắt hướng ra phía ngoài xem.
Liên Thủ Tín một chân không, một chân mang giầy, trên người choàng
một kiện áo dài, mặt hướng về phía cửa gian ngoài, khuôn mặt khổ sở đứng dưới ánh trăng.
“… Sao chưa nói xong nàng lại nổi giận rồi, ta cũng không nói cái gì
a. Giờ đã hơn nửa đêm, nàng còn đuổi ta ra ngoài…, chuyện này, ta hôm
nay, không thể không đáp ứng, không…” Liên Thủ Tín tội nghiệp hạ thấp
thanh âm hướng về phía trong cửa giải thích.