Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 419 : Ruộng tốt

Ngày đăng: 16:51 18/04/20


Edit: Lê Thanh

Liên Thủ Tín vội vàng cho đám đông vào trong nhà. Những người này

muốn mua hạt giống ngô từ Liên Thủ Tín, nhưng vì không quen Liên Thủ Tín nên tìm người quen với Liên Thủ Tín là Triệu Liên Sinh cùng đến cho dễ

nói chuyện.



Quan phủ đã phát ra công văn cho phép mở rộng trồng ngô tại phủ Liêu

Đông, những người đến đây hôm nay đều là dân chúng không được chọn

trúng, nhưng họ vẫn muốn trồng ngô.



Giá của ngô với cao lương ngang bằng nhau, nhưng ngô có sản lượng

cao, nên trồng ngô vô cùng có lợi. Mặc dù có thể không có ý định bán lấy tiền, nhưng có thể thu hoạch thêm nhiều lương thực nữa để cho người một nhà ăn càng no bụng thì càng tốt.



Liên Mạn Nhi dùng mắt quét qua đám người, không khỏi trong lòng khẽ động. Nàng từ trong nhà đi ra gặp được Tiểu Đàn Tử.



“Tiểu Đàn Tử, ngươi có việc gì không? Ngươi nếu không có chuyện gì

thì tranh thủ thời gian giúp ta đi đây một lát.” Liên Mạn Nhi nói với

tiểu hòa thượng Nguyên Đàn.



Hiện tại Tiểu Đàn Tử ngoại trừ làm việc trong miếu thì thường xuyên

đến nhà Liên Mạn Nhi, hoặc đến cửa hàng. Hắn chăm chỉ lại chịu khó, gặp

có chuyện gì cần làm hắn đều bỏ sức giúp đỡ.



Bây giờ cả nhà Liên Mạn Nhi đều coi Tiểu Đàn Tử là một thành viên trong nhà mình.



“Ta không bận, Mạn Nhi, ngươi muốn ta giúp chuyện gì?” Tiểu Đàn Tử liền hỏi.



“Ngươi đi lên thị trấn xem Ngô Tam thúc với Gia Hưng ca có ở nhà không, gọi bọn họ đến đây một chuyến.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.



“Được, ta đi đây.” Tiểu Đàn Tử đồng ý, một đường chạy trên đường nhỏ ở cánh đồng hướng Thanh Dương trấn đi rồi.



Ước chừng khoảng thời gian uống cạn chén trà, Ngô Ngọc Quý cùng Ngô Gia Hưng vội vàng đánh xe tới.



“Người đến đây.” Tiểu Đàn Tử từ trên xe nhảy xuống trước tiên, xông đến trước mặt Liên Mạn Nhi cười nói.



“Mạn Nhi, có việc gì gấp à?” Ngô Ngọc Quý buộc xong gia súc, cùng

Ngô Gia Hưng đi tới hỏi. Hai cha con bọn hắn đang định đi làm việc thì

gặp Tiểu Đàn Tử đến nói Liên Mạn Nhi tìm, liền vội vàng để công việc lại sau, tới Tam Thập Lý doanh tử trước.



“Là có chuyện.” Liên Mạn Nhi liền đưa Ngô Ngọc Quý cùng Ngô Gia Hưng

vào thư phòng ngồi. Lại nhờ Tiểu Đàn Tử hỗ trợ đem Liên Thủ Tín đến.



“Ngô Tam thúc, Gia Hưng ca, hôm nay có việc phải mời hai người giúp

đỡ hoà giải.” Liên Mạn Nhi đang cùng Ngô Ngọc Quý, Ngô Gia Hưng nói
Đem bạc trả ra ngoài, văn khế trắng đã hoàn thành, chỉ cần Ngô Ngọc

Quý cầm khế ước đến huyện nha đổi lấy khế ước đỏ nữa là xong xuôi.



Sau đó lại cùng mọi người ký kết việc mua bán hạt ngô giống với cây khoai lang non.



Hạt ngô giống bán ra ngoài ba trăm sáu mươi cân, cây khoai lang non bán ra ngoài một ngàn hai trăm ba mươi cây.



Ba trăm sáu mươi cân ngô giống đến sang năm sẽ thu được ba ngàn sáu

trăm cân. Khoai lang non đầu xuân sang năm có thể thu được sáu ngàn một

trăm năm mươi văn tiền.



Đương nhiên thu hoạch lớn nhất là mảnh ruộng đồng nối tiếp nhau kia,

hôm nay mua vào được chín mươi bốn mẫu, cộng thêm nhà Liên Mạn Nhi vốn

có bốn mươi lăm mẫu, tổng cộng là một trăm ba mươi chín mẫu đất.



Ngày hôm sau Ngô Ngọc Quý cầm văn khế trắng đi huyện nha, trong ngày trở về, đã đổi xong khế ước đỏ giao vào tay Liên Mạn Nhi.



Ăn xong bữa tối, người một nhà ngồi vây quanh trên giường gạch.



“Mạn Nhi a, hiện tại chúng ta có bao nhiêu mẫu đất rồi?” Trương thị liền cười ha hả hỏi.



Liên Mạn Nhi đang ăn hạt óc chó nên không nói chuyện, chỉ chỉ hướng tiểu Thất chép miệng.



“Mẹ, chúng ta hiện tại có một trăm ba mươi chín mẫu, vùng núi sáu

mươi tám mẫu, tổng cộng là… 207 mẫu đất.” Tiểu Thất nói ra cực kỳ nhanh.



“Chúng ta cũng có hơn hai trăm mẫu đất rồi.” Trong thanh âm của

Trương thị lộ ra mừng rỡ. Kỳ thật trong lòng nàng đã rõ trong nhà có bao nhiêu mẫu đất rồi, chỉ là cố ý muốn hỏi một câu bởi vì quá cao hứng.

“Nhà chúng ta như vậy, xem như cũng là địa chủ phải không?”



Người một nhà ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mỗi người có một ý kiến.



“Sao lại không tính, nhà có 100 mẫu đất đã là địa chủ rồi.” Lý thị trước tiên cười nói.



“Con cảm thấy chúng ta cũng có thể xem là địa chủ rồi. Cho dù không

thể cùng so sánh với đại địa chủ, chúng ta có hai trăm mẫu đất này cũng

có thể coi là tiểu chủ.” Trương thị lên tiếng.



“Mạn Nhi, con nói xem?” Liên Chi Nhi liền hỏi Liên Mạn Nhi.



Liên Mạn Nhi nghiêng đầu, nàng suy nghĩ rất nghiêm túc, hiện tại nàng xem như địa chủ sao?