Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 420 : Công nhân làm thuê
Ngày đăng: 16:51 18/04/20
Trong lòng Liên Mạn Nhi âm thầm tính toán, nhà nàng tổng cộng có sáu
miệng ăn, hai người trưởng thành, bốn đứa bé. Sáu miệng ăn cùng sở hữu
hơn hai trăm mẫu ruộng đồng, một cái cửa hàng, xưởng dưa chua cùng xưởng rượu nho mỗi loại một cái. Chỉ tính sơ như vậy thì nhà nàng có lẽ đã
bước vào cánh cửa địa chủ rồi.
Sĩ nông công thương.
Có hoàng đế tự mình hạ chỉ ban thưởng, có cổng chào ngự tứ khen ngợi, mặc dù nhà các nàng còn chưa có người làm quan, nhưng đã có được địa vị siêu nhiên, thậm chí vượt qua sĩ bình thường.
Như vậy xem ra, nhà các nàng không chỉ là địa chủ, mà vẫn là địa chủ cực kỳ có thể diện.
Nhưng xem xét từ một phương diện khác, trong cửa hàng nhà nàng chỉ có một số tiểu nhị, trong nhà chỉ có một chiếc xe bò con, thời điểm thu hoạch vụ thu tuy có mướn người làm công nhật, nhưng trong nhà lại không có đứa ở.
Chủ vị đã có, giờ còn thiếu hụt một ít phối trí, đợi các loại đều
phối trí toàn bộ rồi, nhà các nàng liền là hoàn toàn là nhà chủ nhân
rồi.
“Cha, mẹ, chúng ta nên tính mướn ít người thôi.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
“Không phải đã thương lượng với Gia Hưng rồi sao, để cho bọn hắn tìm
trước giúp ta. Đầu xuân sang năm trồng trọt, chúng ta liền mướn người.”
Liên Thủ Tín cười nói, “Làm công nhật khẳng định phải mướn, nếu có đứa ở tốt, ta cũng mướn thêm hai ba người.”
“Còn có con la và xe ngựa, một thời gian nữa cũng phải dùng tới, cũng nói với ông ngoại chậm rãi tìm kiếm cho ta.” Trương thị cũng nói theo.
“Yên tâm, chuyện này cha con đều để trong lòng cho các con rồi, bảo đảm xử lý thỏa đáng.” Lý thị lên tiếng.
“Mẹ, con nghĩ giờ chúng ta nên mướn người.” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ rồi nói ra.
“Hiện tại mướn người gì?” Trương thị liền hỏi.
“Người làm việc vặt trong sân chứ sao.” Liên Mạn Nhi nói.
Tạm thời trong hậu viện Liên Mạn Nhi không có ý định mướn người. Đây
là bên trong, nếu như không phải người ở bán đứt thì nàng chưa đủ yên
tâm để sử dụng. Nhưng tiền viện có rất nhiều chuyện, nàng muốn mướn
người để giảm bớt gánh nặng cho người trong nhà.
Khí trời dần dần chuyển sang lạnh lẽo, nhiều gian phòng như vậy đều
cần nhóm lửa sưởi ấm. Ví dụ như trong hai phòng bồn cầu tự hoại, ví dụ
“Hoa Nhi tỷ của trên thị trấn, còn có nhà dì cả cháu đều thường xuyên lui tới với bên kia, còn có nhà mẹ đẻ của chị dâu Tú Nga trên thị trấn
nữa… Hà cữu nương, chúng ta bên đây không biết chuyện gì, nhưng bên kia
lại hay đi lại với nhau. Việc lão cậu của Lục Lang khi nào thì đón mọi
người đi Thái Thương thì… Ha ha.”
Đuổi được vợ Hà lão lục đi rồi, Liên Mạn Nhi thở phào nhẹ nhõm, liền hướng cửa hàng mà đi.
Trương thị cũng không đi lên thị trấn, mà đang ở trong cửa hàng. May
mắn vợ Hà lão lục tới nhà mới trước, bằng không nếu vào cửa hàng trước
thì không biết Trương thị có mềm lòng mà mướn nàng không.
Ngày hôm qua lúc nói muốn mướn người đã quên một câu.
Đi đến cửa ra vào của cửa hàng, Liên Mạn Nhi nghe thấy có tiếng người lạ nói chuyện ở bên trong.
Liên Mạn Nhi liền nhấc màn cửa vào phòng, trong phòng có Trương thị,
Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi đều ở đó, còn có một phụ nhân lạ mặt. Phụ
nhân kia dáng người thấp bé, mặc quần áo rách rưới.
Thấy Liên Mạn Nhi vào nhà, phụ nhân kia liền nghiêng đầu lại, Liên Mạn Nhi lúc này mới nhìn rõ tướng mạo của phụ nhân này.
Mặt mày coi như chỉnh tề, chỉ có điều là một bộ sầu khổ, nhìn xem có chút già.
“Tứ tẩu tử, ngươi mướn ta đi, ta việc gì cũng có thể làm. Ta cũng là
thân thích ở bên trong, so với mướn người ngoài đáng tin cậy hơn phải
không.” Phụ nhân kia liếc nhìn Liên Mạn Nhi, rồi lại uốn éo quay đầu lại đi, năn nỉ với Trương thị.
Hiển nhiên, phụ nhân này đã tới được một hồi. Mà trên mặt Trương thị tràn đầy khó xử.
“Mẹ, Tam bá mẫu.” Liên Mạn Nhi liền gọi một tiếng liền đi qua, hỏi “Đây là…”
“Đây là…” Trương thị nghĩ nghĩ, mới tìm được từ phù hợp để giới thiệu, “Đây là Vũ gia… Mạn Nhi, con nên gọi là tam thẩm.”
“Vợ của Võ Tam Cẩu, có lẽ đến xin làm tạp công.” Liên Diệp Nhi cố ý
nghênh tới, đưa lưng về phía phụ nhân kia, để sát vào bên tai Liên Mạn
Nhi, thanh âm trầm thấp nói trước, sau đó mới lớn tiếng nói, “Mạn Nhi
tỷ, tỷ đã đến rồi.”
Mới đuổi đi được một cái, lại tới một cái nữa, còn là nhân vật như vậy, Liên Mạn Nhi xoa trán.