Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 432 : Tú nhi xuất giá
Ngày đăng: 16:51 18/04/20
Ads
Hôm nay mọi biểu hiện của Liên Lan Nhi đều là muốn chìa cành
ô liu về phía Trương thị. Liên Lan Nhi biểu hiện rộng lượng như vậy đừng nói
Chu thị, đến Liên lão gia tử cũng muốn tán thưởng, cảm thấy Liên Lan Nhi tốt.
Mà những cái này đều không ảnh hưởng tới Liên Lan Nhi sau lưng các nàng nói xấu
các nàng với Chu thị.
Đã như vậy Liên Mạn Nhi lợi dụng tâm tư nịnh nọt này của
nàng ta cũng không có gì là đáng trách.
Trương thị lại hỏi Ngũ Lang ăn cơm bên nhà chính có ngon
không, đã no chưa.
Ngũ Lang trả lời: “Ăn ngon ạ. Con ngồi bên cạnh ông nội.”
Nghe Ngũ Lang nói vậy, Trương thị an tâm, ngồi cùng mâm với
Liên lão gia tử đồ ăn chắc chắn sẽ tốt.
“Hôm nay, mấy cái bánh mì chay là cố ý làm cho ta ăn đấy.”
Trương thị đột nhiên thở dài nói nói “Lúc mẹ mới vào Liên gia, nhưng ngày lễ tết
trong nhà sẽ ăn gạo tẻ, bột mì trắng nhưng không phải tất cả đồ ăn đều làm bằng
gạo tẻ, bột mì trắng đâu, dù sao cũng phải có một hai món làm từ lương thực phụ.
Mấy món đó để lên bàn bà nội các con cũng không nói rõ là để cho ai ăn nhưng lại
đều để trước mặt mẹ và Tam bá mẫu.”
“Ta và Tam bá mẫu trong lòng cũng hiểu rõ ý là muốn để mấy
món đó cho hai chúng ta ăn. Chúng ta cũng là người thành thực đành tự mình gắp
lấy mấy món lương thực phụ đó để ăn. Lúc đó ta nghĩ, ta làm con dâu phải biết
hiếu kính bề trên, chiếu cố người dưới, lương thực phụ đó ta không ăn thì ai
ăn. Về sau thời gian dài mới thấy ra không đúng nhưng ta là người da mặt mỏng.
Nếu khi đó không chịu ăn lương thực phụ, với tính tình kia của bà nội các con
nhất định sẽ chửi bới chúng ta ba ngày ba đêm không cần nghỉ xả hơi đâu. Nghĩ
ngợi một hồi vì miếng ngon mà để cho người ta mắng mình là đói ăn, thèm ăn này
kia thật không đáng.”
“Mẹ, người nghĩ thế là không đúng rồi. Đây cũng không phải
là chuyện thèm ăn hay không thèm ăn.” Liên Mạn Nhi nói. Trương thị đây là bị
Chu thị mắng đến tẩy não rồi.
“Phải, mẹ bây giờ nghĩ lại rồi. Cái thói quen kia thật đúng
là …Như hôm nay thấy hai loại màn thầu khác nhau mẹ đã nghĩ chính mình ăn màn
thầu chay là được rồi.”
gia cũng muốn ba ngày sau mới trở về đành gật đầu ở lại.
“Vậy thì chờ ăn xong bữa lại mặt rồi mới về.” Liên Mạn Nhi nói
nhỏ “Nếu bây giờ về luôn, trở về cha hỏi chuyện, ngay cả chú rể trong như thế
nào chúng ta cũng không biết, mọi người trong thôn tới hỏi chuyện chúng ta cũng
không biết trả lời thế nào.”
Cứ như vậy, mấy mẹ con Trương thị ở lại thêm vài ngày,
Ngày hôm sau, ăn điểm tâm sáng xong, Liên Mạn Nhi nói muốn
đi ra đường xem xét một chút huyện thành huyện Thái Thương, Trương thị cũng muốn
đi cùng. Liên lão gia tử lại phái Tam lang đi cùng các nàng.
Ra đến cửa lớn, Tam Lang lại không đi về phía trước mà dẫn mọi
người đi cửa ngách ra ngoài, xuyên qua một ngõ nhỏ nói là tới con phố phồn hoa
nhất huyện thành.
Liên Mạn Nhi hỏi: “Tam lang, không phải nói là cửa ngách đều
khóa không cho ra vào sao?”
Tam lang đáp: “Là do người canh cổng, không biết thế nào lại
đánh mất chìa khóa. Hôm qua đã tìm được rồi, nên tới báo với chúng ta, về sau cửa
ngách muốn đi thế nào thì cứ việc đi.”
“Vậy a.” Liên Mạn Nhi như có điều suy nghĩ mà a một tiếng. Mọi
người đi tới cửa ngách, quả nhiên người canh cổng thấy các nàng liền cúi đầu,
khom lưng, thái độ hết sức cung kính.
“Nghe cha ta nói, hai ngày tới tìm người thay cái người canh
cổng này đi.” Ra khỏi cửa, đến ngõ nhỏ, Tam lang lại nói một câu.
Từ ngõ nhỏ đi ra quả nhiên gặp một con phố phồn hoa. Nhìn
người đi lại trên đường, cách ăn mặc cũng không khác người ở Liêu Đông phủ là mấy,
chỉ là giọng nói có chút khác biệt.
“Việc này ngươi không thể lại đi cầu Lý sư gia nữa, mất tiền
lại không xử lý xong chuyện, làm không tốt còn đắc tội người ta.” Đi qua một
quán trà, trong lỗ tai Liên Mạn Nhi truyền tới tiếng nói chuyện “Ngươi còn
không biết, về sau chuyện hình ngục, dù không thuộc về cha mẹ quản, cũng sẽ trở
thành cha mẹ quản.”