Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 434 : Thịt Lừa Ngũ Vị Hương

Ngày đăng: 16:51 18/04/20


Ads

Đi dạo mấy cửa hàng vải, Liên Mạn Nhi cùng Trương thị chọn

mua năm thớt vải thô, năm thớt vải mịn, lại mua thêm bốn thớt vải xanh, hai thớt

đỏ thẫm, đặc biệt thêm bốn thớt vải bông, chất lượng đều thuộc hàng thượng đẳng.

Tính ra mua nhiều như vậy so với mua ở thị trấn Thanh Dương cũng bớt được thêm

cả xâu tiền đấy.



Mấy mẹ con một mạch thẳng hướng đông thành đi tới, vừa đi dạo

Trương thị cùng Liên Mạn Nhi vừa thảo luận xem những thớt vải này mua về cái

nào may quần áo, cái nào làm chăn đệm, cái nào làm rèm cửa …



Khách điếm Vương gia rất dễ tìm, mấy mẹ con chỉ hỏi đường một

lần chẳng mấy chốc là tới nơi. Lục Bính Võ đang đứng trong hành lang đợi các

nàng, hóa ra xe chở sợi bông và hạt giống đều đã chở hàng tới. Cả nhà lại vào

trong phòng trọ xem lại hàng hóa rồi thanh toán tiền.



Lục Bính Võ từ nhỏ đã theo anh và cha đi làm việc, mua bán,

nên làm việc rất lanh lợi, ổn thỏa. Hắn chạy qua phòng thu chi của khách điếm

mượn một cái cân tới. Đây cũng là việc bình thưởng ở khách điếm nên Lục Bính Võ

rất nhanh đã cầm cân trở lại, theo sau là một đại cô nương cùng một bà tử.



Đại cô nương bước vào phòng liền tiến tới bàn để trà nóng và

điểm tâm.



Lục Bính Võ liền hướng Trương thị giới thiệu: “Đây là con

gái của chủ hiệu, Vương Thất cô nương.”



Vương thất cô nương này dáng người có chút cao lớn, mặt dài,

răng cửa có chút vẩu ra. Bộ dáng có thẻ nói là cực kỳ bình thưởng nhưng cử chỉ

lại thật lớn mật không hề có chút thái độ ngượng ngùng của nữ nhi.



“Liên tứ thẩm” Vương Thất cứ như vậy tự nhiên mà xưng hô với

Trương thị, cũng mời Trương thị ngồi xuống uống trà, ăn điểm tâm, còn giúp

Trương thị kiểm nghiệm hàng hóa “Hai cửa hàng này cháu đều biết. Bọn họ cũng biết

nhà cháu. Chỉ cần là khách nhân quán trọ nhà cháu muốn mua hàng của họ chắc chắn

là họ sẽ bán hàng tốt nhất với giá thấp nhất. Lục gia huynh đệ cũng không phải

là lần đầu đến đây, cũng biết quy củ này. Liên tứ thẩm cứ yên tâm, nếu có vấn đề

gì nhà cháu sẽ chịu trách nhiệm.”



Kiểm tra hàng hóa xong, Liên Mạn Nhi thanh toán nốt tiền

hàng cho tiểu nhị hai cửa hàng. Trương thị bàn bạc với Lục Bính Võ xem bao giờ

thì trở về, khi về mang những hàng hóa này thế nào. Những thứ này cũng không

quá nhiều, cỗ xe ngựa mà các nàng ngồi hẳn là có thể chở hết.



Bàn bạc xong xuôi, Liên Mạn Nhi thấy cũng đến bữa trưa rồi

liền nói không quay lại huyện nha ăn trưa nữa mà ăn quán bên ngoài, nhân thể mời

Lục Bính Võ ăn cùng. Trương thị hiển nhiên là đồng ý.
“Ta có thể không thấy sao?” Trương thị cũng muốn nói về đề

tài này: “Lúc chúng ta vừa bước vào cửa đã thấy nàng ta. Lúc đó, nàng đã nhìn

thấy Tam Lang nhà chúng ta rồi. Về sau chúng ta được mời uống nước, ăn điểm tâm

hẳn cũng là nhờ phúc của Tam Lang đấy. Lại còn bớt tiền cơm, tặng thêm thịt lừa

nướng… Lúc chúng ta ăn cơm nàng có đi vào vài lần hẳn đã thấy Tam Lang rất

thích ăn thịt lừa nướng…”



Ngũ Lang và tiểu Thất đều không nói gì nhưng cả hai cùng dựng

lỗ tai lên nghe Trương thị cùng Liên Mạn Nhi tán gẫu.



Trương thị nói đến đây bật cười, nói tiếp: “ … Một đại cô

nương phải xuất đầu lộ diện, xem hình dáng kia của nàng, còn có khách nhân cùng

tiểu nhị ở bên trong cửa hàng đối xử với này, là một cô nương chững chạc. Dáng

vẻ tuy không cân xứng với Tam Lang nhưng cũng không quá quan trọng, kỳ thật có

thể sống tốt với nhau là được, mà thân thể nàng cũng không tệ, có lẽ dễ sinh

con… Chỉ là phải ở rể… Ai… Nếu không có điều kiện này, ta có thể góp lời mai mối

một chút.”



“Tam Lang ca căn bản không quan trọng vấn đề này.” Liên Mạn

Nhi nhớ tới chuyện nghe được ở quán trà lúc ban ngày, “Vương gia nếu có ý chắc

chắn sẽ tìm người ướm thử. Cứ để xem Nhị bá và Nhị bá mẫu có đáp ứng hay

không.”



“Đúng, cứ để xem sao.”



….



Chẳng mấy chốc đã đến ngày Liên Tú Nhi lại mặt. Từ sáng sớm,

mọi người Liên gia đã dậy thay quần áo mới, quét tước sạch sẽ, chuẩn bị tiệc rượu

nghênh đón tân nương, tân lang.



Nghe thấy tiếng xe ngựa ngoài cổng, lại có người hô lên, chú

rể tới rồi, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất liền chạy ra ngoài xem.



Xe ngựa Trịnh gia đã đỗ trước cửa huyện nha, mấy nha đầu, bà

tử vây quanh một nam tử mặc hồng bào. Liên Mạn Nhi mới trông thấy bóng lưng người

kia. Đây hẳn là tân lang rồi.



Tóc đen nhánh nhưng bước đi hơi run rẩy, lưng hơi còng.

Không phải nói chú rể so với cô nương còn đẹp hơn ư? Nhìn bóng lưng này cũng

không đúng lắm. Liên Mạn Nhi lập tức cảm thấy không ổn. Đợi đến lúc trông thấy

gương mặt tân lang, Liên Mạn Nhi bất giác phải nắm chặt tay Ngũ Lang mới kiềm

chế không thốt lên tiếng kêu.



Khuôn mặt đó…, làm sao tân lang lại có thể là lão đầu chứ!