Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 435 : Lại mặt

Ngày đăng: 16:51 18/04/20


Editor: Lãnh Phong



Áo ngoài đỏ thẫm, mái tóc đen nhánh thậm chí cả chòm râu đen

nhánh cũng không thể che dấu được nếp nhăn trên gương mặt của tân lang. Mà

không chỉ có nếp nhăn còn có lấm tấm đồi mồi. Nhìn gương mặt và thân hình này

có thể đoán người đàn ông này cũng phải bảy tám chục tuổi rồi.



Mang theo chút hi vọng chờ mong, Liên Mạn Nhi nhìn khắp lại

một lượt xung quanh nhưng rất nhanh nàng cũng phải thất vọng. Ngoại trừ người

đàn ông này còn lại cũng chỉ là ít nha đầu, bà tử dù có nam nhân nhưng đều bưng

bê lễ vật và cả cách ăn mặc cũng cho thấy họ cũng chỉ là gia đinh, gã sai vặt

thôi.



Một lát sau, lại có một người từ trên xe bước xuống, là Liên

Tú Nhi. Liên Tú Nhi mặc quần áo đỏ, áo choàng cũng màu đỏ tươi, trên người đầy

châu ngọc trang sức đang được mấy nha đầu, bà tử đỡ xuống xe.



Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Cổ thị, Tưởng thị cũng bước

ra. Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa tiến lên chào hỏi người đàn ông kia. Liên Thủ

Nhân gọi người đó là Trịnh Tam lão gia.



Người đàn ông đáp lại: “Hai vị huynh đệ, xưng hô như vậy sau

này đều bỏ qua đi, cứ gọi tên chữ của ta là được.”



Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất ba mặt nhìn nhau,

không cần nói thêm gì nữa, bọn họ cũng hiều rõ ràng tình huống trước mắt là

tình huống gì?



Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa tiếp đón Trịnh Tam lão gia đi

vào sảnh trước, Cổ thị cùng Tưởng thị thì dẫn Liên Tú Nhi vào hậu viện.



Lúc này, chợt nghe có người ở phía sau cửa tường vây hô to một

tiếng: “Lão thái gia, lão thái thái mời tân nương cùng tân lang tiến vào gặp mặt.”



Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa khé giật mình, những vẫn dẫn

Trịnh Tam lão gia về phía sảnh trước, ngược lại Trịnh Tam lão gia lại khoát tay

áo nói dù sao cũng phải qua bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu trước tiên.



Liên Mạn Nhi nhanh chóng lôi kéo Ngũ Lang và Tiểu Thất về hậu

viện, ngay sau đó ba người đã tìm được Trương thị.



Trương thị thấy sắc mặt ba đứa trẻ không tốt vội hỏi: “Thế

nào rồi?”



Không đợi Liên Mạn Nhi nói chuyện, Trương thị đã nhìn thấy

Liên Tú Nhi cùng Trịnh Tam lão gia đi vào. Miệng Trương thị há to như không thể

khép lại được.



Liên Mạn Nhi vội nhắc nhở Trương thị: “Mẹ, người cái gì cũng

đừng nói.”



Trương thị vội lẩm bẩm: “Đây là chuyện gì đang xảy ra?”



… …
“Nhà chúng ta có thể để cho họ lừa như vậy sao?” Sau nửa

ngày, Chu thị mới nói: “Lão đầu tử, sao ngươi không lên tiếng, chuyện lớn như vậy,

ngươi phải thay Tú nhi làm chủ.”



Chu thị rốt cục cũng nghĩ đến xin Liên Lão gia tử giúp đỡ.



“Đi gọi cha ngươi cùng đại bá các ngươi tới.” Liên Lão gia tử

lau nước mắt, nói với Nhị Lang, Tam Lang “Nói rõ với hai người họ. Ta mặc kệ có

chuyện gì bên ngoài, lập tức cút trở về đây cho ta. Nếu bọn hắn không trở về, về

sau cũng đừng nhận người cha này nữa.”



“Dạ vâng” Nhị Lang, Tam Lang đáp ứng vội vàng ra ngoài tìm

Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa.



“Gọi con dâu cả đến cho ta.” Chu thị dựa vào thái độ của

Liên Lão gia tử cũng mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nhìn một lượt người trong

phòng liền hướng Hà thị sai bảo.



“Dạ vâng.” Hà thị cũng đáp ứng, nhanh chóng ra ngoài.



Sau nửa ngày, Hà thị mới đem Cổ thị quay lại.



Liên Mạn Nhi lôi kéo Trương thị đứng ra xa một chút, thờ ơ lạnh

nhạt. Lúc này rồi, nàng không thể nào không hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.



Mấy ngày này, những gì Liên Mạn Nhi nghe được, thấy được, những

điểm đáng ngờ đều đã có đáp án thỏa đáng.



Chuyện của Liên Tú Nhi lần này chắc chắn Liên Thủ Nhân, Liên

Thủ Nghĩa, Cổ thị không thoát khỏi quan hệ.



Hiện tại, vào thởi điểm này, Cổ thị bị đẩy lên phía trước đối

mặt với lửa giận Liên Lão gia tử cùng Chu thị.



Có lẽ sắp đặt mọi chuyện như thế, bọn họ cũng đã nghĩ kỹ kế

sách ứng đối nhưng một chuyện lớn tày trời như vậy bọn họ sẽ làm thể nào để đối

đáp được với Liên Lão gia tử, Chu thị. Hay nói đúng hơn là làm thế nào để họ có

thể khiến mình thoát tội trước mọi người.



Chu thị chỉ vào Cổ thị vừa đi tới lạnh lùng nói: “Ngươi quỳ

xuống cho ta.”



Cổ thị nhìn nhìn xung quanh, mím môi, mặc dù trong lòng vạn

lần không muốn nhưng vẫn không có cách nào khác phải quỳ xuống.



Chu thị chỉ thẳng mặt Cổ thị quát: “Con dâu cả, ngươi không

có gì muốn nói với ta hay sao? Hôn sự này của Tú nhi có phải hay không do ngươi

dở trò quỷ?”



“Lão thái gia, lão thái thái, con dâu thật oan uổng quá.” Cổ

thị rút khăn ra lau lau khóe mắt, lập tức nước mắt rơi như mưa ‘Chuyện này, con

dâu cũng mới biết được. Đến giờ con vẫn chưa thể tin nó là sự thật …”