Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 446 : Báo tin mừng
Ngày đăng: 16:52 18/04/20
Ads
Thái Thương viết thư tới, không biết sẽ có chuyện gì. Nghĩ như vậy,
người một nhà cũng không có vội vã mở thư mà là bưng trà nóng và trái
cây chiêu đãi Ngô Vương thị.
“Lục gia vừa trở về? Cũng sắp tới năm mới rồi, bọn họ còn đi Thái Thương nữa không?” Trương thị hỏi.
“Đúng, vừa mới trở lại. Trước năm mới chắc cũng không đi nữa. Nhưng
không sao, các ngươi muốn gửi thư, gửi đồ gì, trấn trên còn nhiều người
khác đi, đến lúc nó nói một tiếng là được.” Ngô Vương thị liền nói.
“Ngô tam thẩm, năm nay nhà thẩm có mua thịt dê và thịt bò không?” Liên Mạn Nhi hỏi Ngô Vương thị.
“Sao thế? Các ngươi muốn mua à?” Ngô Vương thị hỏi.
“Vâng.” Liên Mạn Nhi gật đầu, bởi vì trấn trên rất ít bán thịt dê, bò, muốn mua phải tìm người đặt.
“Các ngươi muốn mua bao nhiêu?” Ngô Vương thị lại hỏi.
“Mua nhiều một chút.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Mua hết cũng được.”
“Vậy thì dễ thôi. Ta trở về nói với cha Gia Hưng, hai ngày nay bọn họ muốn đi phía tây, sẽ thay các ngươi mua một con dê, giết ở bên kia, chở thịt về, thịt bò cũng mua luôn ở đấy.” Ngô Vương thị nói, “Đúng lúc
chúng ta cũng muốn mua thịt dê, bò.”
Từ Tam Thập Lý doanh tử đi tới phía tây khoảng một trăm dặm có một
thôn của người Hồi. Bọn họ nuôi rất nhiều dê, bò. Cũng bởi vì khoảng
cách xa nên mới có rất ít người tới đây buôn bán thịt dê, bò. Ngô Ngọc
Quý và Ngô Gia Hưng muốn tới bên kia, vừa đúng lúc có thể mua thịt dê,
bò về, đúng là tốt quá.
Tán gẫu một lúc, Liên Thủ Tín liền đi ra ngoài.
Ngô Vương thị thấy Liên Thủ TÍn ra ngoài, thì ho khan một tiếng, nhìn thoáng qua Trương thị.
Ngô Vương thị từng nói sẽ thay các nàng chú ý tin tức bên Thái
Thương. Trương thị thấy Ngô Vương thị như vậy cũng có chút hiểu ý.
“Nhà lão Lục từ Thái Thương về, lão gia tử, lão thái thái và đại
phòng ở bên kia không có chuyện gì chứ?” Trương thị hạ giọng hỏi Ngô
Vương thị.
“Chuyện thì cũng có.” Ngô Vương thị cười nói, “Là chuyện tốt.”
“Chuyện tốt gì vậy?” Liên Mạn Nhi xen vào hỏi.
“Là hảo sự của chi thứ hai, chuyện này chắc các ngươi cũng đoán được… là Tam Lang và Thất cô nương của quán trọ Vương gia định hôn rồi, cuối
Triệu Văn Tài giới thiệu những người kia tất nhiên là vì muốn gần gũi với Liên Thủ Nghĩa. Việc này không phải có ý nói Liên Thủ Nghĩa can
thiệp sâu vào chuyện trong nha môn của Liên Thủ Nhân. Thậm chí Triệu Tú
Nga cũng có thể có quyền lên tiếng?
Liên Mạn Nhi cảm thấy chuyện này rất có khả năng. Liên Thủ Nghĩa sớm
mong đợi Liên Thủ Nhân làm đại lão gia có quyền có tiền, mà Triệu Tú Nga tự xưng là có tài cán, đây chính là kẻ chưa bao giờ chịu tụt lại phía
sau.
Nhưng đối với việc Chu bộ đầu và cha vợ sư gia của hắn bỏ bổn huyện,
tới Thái Thương xa hàng trăm dặm, cuộc sống không quen thuộc, Liên Mạn
Nhi cảm thấy có chút kỳ quái.
“Đều nói việc mới không bằng việc quen,” Liên Mạn Nhi từng hỏi Ngô
Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng về vấn đề này, “Sao bọn họ lại đồng ý?”
“Đương nhiên là vì bên kia đồng ý cho bọn họ chỗ tốt.” lúc ấy Ngô
Ngọc Quý cười đáp, “Vị Phùng sư gia này chỉ là một trong nhiều vị sư
gia, Chu bộ đầu thực ra chỉ là ban đầu. Đến bên đó làm thân tín của đại
bá ngươi, Phùng sư gia chính là đệ nhất sư gia, Chu bộ đầu hẳn là làm
tới vị trí tổng bộ đầu.”
Lần đó Triệu Văn Tài từ Thái Thương về, cũng không về tay không mà
vẫn cầm theo bao lớn bao nhỏ như cũ. Hơn nữa còn có tin đồn, con trai
Triệu Văn Tài sắp đi Thái Thương, nói là Triệu Tú Nga giúp đỡ tìm một vị trí tốt trong nha môn.
Triệu gia và Thái Thương thân cận như vậy, Tam Lang thành thân, bọn họ nhất định sẽ đi.
Nói xong chuyện của Tam Lang, Ngô Vương thị nhìn Trương thị, bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi.
“Có phải còn chuyện gì khác không?” Trương thị hỏi, “Dù là chuyện gì
ngươi cứ nói. Chúng ta là người nhà, có gì là không thể nói.”
“Chuyện này…” Ngô Vương thị cười cười, “Chuyện này cũng chỉ là nghe nói, không rõ thật giả.”
“Cứ kể đi, coi như chúng ta nhàn rỗi nói chuyện phiếm. Ngươi yên tâm, trong lòng ta tự biết chuyện gì có thể tin.” Trương thị liền nói.
“Vậy thì ta nói… Anh Tử kia… có phải đã đi Thái Thương hay không?” Ngô Vương thị không kể chuyện mà ngược lại hỏi Trương thị.
“Đúng vậy, chính là vào ngày chúng ta trở về. Nha đầu này cũng có chút khả năng.” Trương thị nói.
“Còn không à.” Ngô Vương thị bĩu môi, “Ta nghe nói, Anh Tử ấy, được
lão thái thái của các ngươi làm chủ, gả cho Huyện thừa đại lão gia.”
“Cái gì?” Trương thị đang uống nước, nghe thấy lời này kinh hãi suýt thì sặc, “Đây là… đuổi đại bá mẫu của bọn nhỏ đi sao?”