Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 452 : Lẩu dê

Ngày đăng: 16:52 18/04/20


Liên Chi Nhi là cô nương hay ngại ngùng, nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy, mặt của nàng thoáng cái liền đỏ lên.



Liên Mạn Nhi cảm thấy thú vị, thấp giọng cười.



“Mạn Nhi, đừng có trêu chọc tỷ của con.” Trương thị ở bên cạnh thấy, liền cười nói.



Bây giờ đang ở trong cửa hàng nhà nhà người ta, còn có

chưởng quầy với tiểu nhị cùng mấy khách mua hàng khác, Liên Mạn Nhi

đương nhiên biết chừng mực.



Cuối cùng ba mẹ con chọn mười hai tấm da dê thượng hạng, dặn tiểu nhị cuối ngày đưa đến Tam Thập Lý doanh, rồi đi ra cửa hàng da đến tiệm tạp hóa Lục gia.



Tiệm tạp hóa Lục gia là tiệm tạp hóa lớn nhất trấn Thanh Dương, trong cửa hàng thứ gì cũng có, giá cả cũng rất hợp lý. Liên Mạn

Nhi đi vào trong tiệm tạp hóa, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và tiểu Thất đã ở

bên trong, đang ngồi sưởi ấm cạnh bếp lò, nói chuyện với Lão nhị Lục gia Lục Bỉnh Võ.



Thấy các nàng đến, Lục Bỉnh Võ liền vội vàng đứng lên,

gọi Trương thị là dì cả, mời mấy mẹ con các nàng ngồi gần bếp lò cho

ấm áp, sau gọi tiểu nhị mang nồi lẩu tới cho các nàng chọn lựa.



“… Chuyển từ phủ thành về, do xưởng thủ công trên trăm

năm làm ra, loại này bán chạy nhất phủ thành, huyện thành, còn có người

của trấn trên đều dùng đồ của xưởng này.” Chưởng quầy của tiệm tạp hóa

Lục gia chỉ vào mấy cái nồi lẩu giới thiệu từng cái với các nàng.



Liên Mạn Nhi nhìn một hồi, sau đó chọn chiếc nồi lẩu cỡ

trung làm từ đồng đỏ. Nàng cầm vào hai cái quai rồi nhấc nồi lên, Liên

Mạn Nhi ước lượng nồi lẩu này nặng tối thiểu cũng phải năm cân. Rồi lại

mở nắp nồi ra, xem độ dày của nồi, chế tác cẩn thận. Liên Mạn Nhi rất

hài lòng. Ở niên đại này, những đồ bình thường xuất phát từ các cửa hiệu lâu đời thì chất lượng thực sự không phải bàn cãi. Ví dụ như cái nồi

lẩu bằng đồng này, dùng cả đời căn bản cũng không có vấn đề. Còn có thể

truyền xuống nhiều đời nữa.



Nồi lẩu làm bằng đồng đỏ dẫn nhiệt tốt, kích cỡ của cái nồi này cũng rất phù hợp với một nhà sáu người các nàng.



Thấy Liên Mạn Nhi đã chọn xong nồi lẩu, Liên Thủ Tín,

Trương thị, Ngũ Lang cũng tới xem xét cẩn thận, đều rất hài lòng. Một

cái nồi lẩu, lại mua thêm cái lót nồi với cái vung nồi bằng đồng nguyên

chất, còn có một cái kẹp than, một cái muôi vớt nhỏ, tổng cộng là sáu

lượng năm văn tiền.



Mua xong nồi lẩu, người một nhà lại thuận tiện mua luôn


Chờ bọn hắn tiến vào hậu viện, Vương Ấu Hằng đã biết tin, từ trong nhà ra đón.



“Bên ngoài lạnh lẽo, nhanh nhanh vào nhà cho ấm áp.”

Vương Ấu Hằng cười dẫn ba đứa bé vào thư phòng, vội vàng sai bọn tiểu

nhị đưa trà nóng, điểm tâm lên, lại đặt thêm một chậu than nữa vào

phòng.



“Ấu Hằng ca, ca học bài quá cực khổ đi, muội thấy ca gầy đi rồi.” Liên Mạn Nhi nhìn nhìn Vương Ấu Hằng, lại nhìn một chồng sách

cao ngất ngưởng trên bàn.



“Muội nhìn ra được sao?” Vương Ấu Hằng sờ lên mặt của mình, liền nở nụ cười.



Liên Mạn Nhi cũng cười, Vương Ấu Hằng kỳ thật không gầy, chỉ là dáng người hình như hơi cao thêm một chút. Bởi vì tính cách hắn

trầm ổn, dáng dấp ra vẻ đã trưởng thành nên làm cho Liên Mạn Nhi luôn

xem nhẹ, kỳ thật Vương Ấu Hằng cũng chỉ là một thiếu niên lớn hơn bọn

hắn vài tuổi.



Nói đùa một câu xong, Liên Mạn Nhi mới đưa bao đồ mang

theo người lấy ra đưa cho Vương Ấu Hằng. Trong bao này là hai đôi giày

cùng một cái áo choàng Trương thị làm cho Vương Ấu Hằng, ở trên còn có

danh mục quà tặng. Là ba đứa bé thỉnh giáo Lỗ tiên sinh, viết ra dựa

theo quy củ.



Vương Ấu Hằng trước nhìn giày cùng áo choàng, liền nói lại để cho Trương thị quá phí tâm, sau đó mới mở danh mục quà tặng ra.



“Sao lại đưa nhiều đồ như vậy?” Vương Ấu Hằng lên tiếng.



“Ấu Hằng ca, ngươi cũng đừng khách khí với chúng ta, mấy thứ này đâu coi là nhiều, lại đều là đồ do nhà muội làm ra, chính là

một mảnh tâm ý.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.



“Đúng vậy đó, Ấu Hằng ca.” Ngũ Lang với tiểu Thất cũng gật đầu nói.



Vương Ấu Hằng nghĩ nghĩ, liền không tiếp tục chối từ. Dù sao hắn cũng biết, điều kiện nhà Liên Mạn Nhi hiện tại đã không còn

giống như trước kia, hơn nữa, hiện tại hai nhà bọn hắn đều tặng lễ

qua lại, quan hệ càng ngày càng thân cận.



“Ấu Hằng ca, ngày kia ca phải về huyện thành?” Liên Mạn Nhi hỏi một câu.



“Ừ.” Vương Ấu Hằng nhẹ gật đầu, trong ánh mắt lập tức hiện lên một tia phức tạp.