Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 453 : Vấn đề bái tế

Ngày đăng: 16:52 18/04/20


Edit: Le thanh



Trong mắt Vương Ấu Hằng hiện lên một tia thần sắc phức

tạp, nhưng rất nhanh liền khôi phục thành nụ cười ấm áp. Liên Mạn Nhi

đang cầm một quyển sách lật xem, trong lúc lơ đãng khóe mắt quét nhìn,

lại nhìn thấy dị sắc trong mắt Vương Ấu Hằng.



“Ấu Hằng ca, trong nhà ca có phải xảy ra chuyện gì không?” Liên Mạn Nhi buông sách, nhìn Vương Ấu Hằng hỏi.



Vương Ấu Hằng sững sờ, lập tức liền cười cười.



“Không có, chỉ là tổ mẫu nhớ tới ta, muốn cho ta về sớm.” Vương Ấu Hằng cười đáp.



“Thật vậy chăng, thật sự chuyện gì đều không có?” Liên

Mạn Nhi bám lấy Vương Ấu Hằng, dùng tư thái đánh vỡ nồi đất cũng phải

hỏi rõ ngọn nguồn tiếp tục truy vấn, “Ấu Hằng ca, ca có chuyện gì phải

nói với chúng muội chứ. Cho dù chúng muội không giúp được gì, nhưng ca

nói ra cũng tốt hơn so với giấu ở trong lòng.”



“Thật sự không có việc gì, cũng chỉ có nhà chúng ta, mấy huynh đệ đều ở bên ngoài quản lý cửa hàng, cuối năm mới trở về được.

Đổi thành nhà người ta đã phải sớm trở về rồi.” Vương Ấu Hằng cười nói.



Thấy Vương Ấu Hằng nói cười như thường, không hề có bộ

dạng giống như xảy ra chuyện gì, Liên Mạn Nhi liền không hỏi nữa. Bất

quá, nàng cũng không cảm thấy vừa rồi là do nàng hoa mắt mới nhìn lầm.

Vương Ấu Hằng nhất định là có việc, nhưng lại không tiện nói, hoặc hắn

cảm thấy không cần phải nói.



Bất kể là loại nào, Liên Mạn Nhi đều không tiện lại hỏi

nữa. Mà nàng cũng không nghe được tin đồn gì, nghĩ như vậy thì có lẽ

cũng sẽ không có việc gì lớn. Vương Ấu Hằng phải quản lý một tiệm thuốc

lớn như vậy, sang năm mới hắn cũng phải xử lý rất nhiều sự tình, có một

điểm nhỏ phiền nhiễu thật là bình thường. Nghĩ như vậy, Liên Mạn Nhi

liền bình thường trở lại.



“Có muốn đồ vật gì hay không, ta mang từ thị trấn về cho các muội.” Vương Ấu Hằng liền hỏi.



Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang với tiểu Thất đều lắc đầu. Năm

nay các nàng mua sắm đồ tết nhiều vô cùng, thậm chí ngay từ đầu có những đồ vật không định mua cũng đã mua. Các nàng rất hài lòng, lúc này thật

không nghĩ tới muốn cái gì.



“Ấu Hằng ca, đến sang năm, ca lúc nào trở lại?” Tiểu Thất liền hỏi.



“Cái này còn không biết chính xác.” Vương Ấu Hằng nói.


Liên Mạn Nhi thấy Liên Thủ Tín, Ngũ Lang với tiểu Thất

đều đi ra ngoài đốt pháo, nàng cũng cảm thấy ngứa tay. Thế nhưng quả

thật nàng không dám động vào pháo kép, nên chỉ dám cầm hai cái pháo hoa

đi ra, nàng đốt xong một cái, lại gọi Liên Chi Nhi đi ra để cho Liên Chi Nhi đốt một cái còn lại, hai tỷ muội nhìn pháo hoa bay lên trên trời

cười.



“Đốt ít pháo hoa thôi.” Trương thị đứng ở cửa ra vào,

vừa lau tay vào tạp dề vừa cười nói, “Pháo hoa này mà đốt vào ban ngày

thì nhìn không thấy gì đẹp cả, đợi đến buổi tối rồi đốt, lúc đó mới thấy đẹp.”



Đốt xong pháo, người một nhà liền bày đồ ăn ở chính

sảnh, lại đi mời Lỗ tiên sinh đến, người một nhà ngồi xuống, ăn bữa

cơm đoàn viên trong không khí vô cùng vui vẻ. Sau khi ăn xong, Lỗ tiên

sinh say rượu, được dìu về thư phòng nghỉ ngơi, người một nhà thu thập

xong xuôi thì về hậu viện.



Liên Thủ Tín cũng có một chút say rượu.



“Mẹ mấy đứa nhỏ, ta giờ mới nhớ ra, năm nay ta không

được thắp hương cho bài vị tổ tông, không được bày đồ cúng nữa.” Liên

Thủ Tín nói với Trương thị.



Trước kia khi chưa ở riêng, lễ mừng năm mới Liên gia sẽ

cùng nhau thắp hương cúng bái cho cha mẹ của Liên lão gia tử. Sau khi ở

riêng, đến lễ mừng năm mới mấy người nhà bọn hắn sẽ sang thượng phòng để cùng nhau bái tổ tông. Bây giờ Liên lão gia tử đã đi theo Liên Thủ Nhân đến Thái Thương, bài vị tổ tiên cũng đã mang theo cả.



Bây giờ nhà Liên Thủ Tín muốn cúng bái cũng có chút khó khăn nhỏ.



Tuy vậy, Liên Mạn Nhi sớm đã có ý định khác.



“Cha, việc này mà chờ cha nhớ tới, sợ là đã chậm quá

rồi. Mẹ với chúng con sớm đã chuẩn bị xong xuôi.” Liên Mạn Nhi nói với

Liên Thủ Tín.



“Vậy sao?” Liên Thủ Tín kinh hỉ nói.



“Cha, cha không tin thì sang đây đi xem với chúng con.”

Liên Mạn Nhi liền dẫn Liên Thủ Tín từ trong nhà đi ra, đi đến gian

ngoài.



“Cha xem, đó là cái gì?” Liên Mạn Nhi chỉ vào phòng thờ ở cửa sau thượng phòng, cười nói với Liên Thủ Tín.