Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 470 : Ấp trứng gà
Ngày đăng: 16:52 18/04/20
Ăn qua cơm, mọi người lại ngồi vây quanh nói chuyện phiếm một hồi,
Ngô Gia Hưng cáo từ đi về, Lỗ tiên sinh cũng trở về thư phòng, Ngũ Lang
cũng đi theo, bị Liên Mạn Nhi cản lại.
“Tuy rằng nói là muốn thi, ca cho dù muốn tập trung gấp bội, nhưng
cũng đừng cố gắng quá sức.” Liên Mạn Nhi nói cho Ngũ Lang, phải chú ý
nghỉ ngơi.
“Ta biết.” Ngũ Lang gật đầu.
“Còn có, ca, buổi tối tận lực ít dùng mắt, dùng tai nhiều, để nghe Lỗ tiên sinh giảng giải.” Liên Mạn Nhi lại nói cho Ngũ Lang, “Buổi tối đèn có sáng, cũng không như ban ngày, vẫn là phí ánh mắt.”
Liên Mạn Nhi đây là không muốn Ngũ Lang vì cuộc thi, làm hỏng thân thể, thị lực giảm xuống.
“Mẹ, mấy ngày trước khi ca đi thi, đồ ăn mỗi ngày chú ý chút.” Liên
Mạn Nhi lại thương lượng cùng với Trương thị. Ôn tập tuyệt đối là lao
động trí óc mạnh, dinh dưỡng theo không kịp là không được. Tiền này, một văn cũng không tiếc.
“Đây là đương nhiên.” Trương thị tỏ vẻ đồng ý, “Mẹ đều tính tốt lắm, mấy ngày này đều chuẩn bị đồ ăn có thịt cho ca con.”
“Không thể chỉ có thịt không, ” Liên Mạn Nhi nói, “Còn phải thường mua chút cá, gan cừu gì đó cũng phải có.”
Liên Mạn Nhi và Trương thị cùng nhau thương lượng mỗi ngày chuẩn bị
đò ăn gì cho Ngũ Lang. Ăn cá bổ não, cũng bổ mắt, gan dê lại bổ gan và
bổ thị lực ắt không thể thiếu.
“Buổi sáng một chút không thể qua loa, buổi tối ca con đọc sách trễ, mẹ còn phải chuẩn bị bữa ăn khuya.”
Liên Mạn Nhi và Trương thị thương lượng, lại đếm ra nhiều vô số thứ.
Tiểu Thất lại đây, vẻ mặt hâm mộ.
“Tỷ, đệ muốn học bài cùng với ca.” hai mắt Tiểu Thất vụt sáng lên, nói với Liên Mạn Nhi.
“Đã biết, không thể thiếu một phần của đệ, Liên Mạn Nhi nhịn không
được cười ra tiếng, nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp của Tiểu Thất. Tiểu Thất tiểu gia hỏa này, là đứa bé không chút nào che giấu muốn ăn vặt. Làm
một ít cho Ngũ Lang, làm sao có thể thiếu Tiểu Thất. Cho dù không cho
Tiểu Thất, Ngũ Lang cũng sẽ không ăn mảnh. Vẫn là phân cho Tiểu Thất.
……
Xuân hàn se lạnh, Ngũ Lang đang khẩn trương ôn tập, trong nhà người khác cũng không nhàn rỗi.
Liên Mạn Nhi lên kháng, ngồi ở bên người Trương thị.
“Mẹ, đây là làm gì?” Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị.
“Chọn trứng gà.” Trương thị mượn hai quả trứng, để Liên Mạn Nhi xem
dưới ánh mặt trời, “Cái này có thể ấp ra gà con, cái này không thể.”
Trương thị chỉ cho Liên Mạn Nhi xem chỗ khác biệt rất nhỏ giữa lòng đỏ trứng hai quả trứng.
Liên Mạn Nhi nháy mắt mấy cái, gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được. Kỳ thật
nàng không hiểu được, nhưng mà trong lòng biết, không phải mỗi cái trứng gà khỏe mạnh đều có thể dùng để ấp gà, chỉ có trứng gà đã thụ tinh, mới có thể. Nhà Liên Mạn Nhi có gà trống, nhưng cũng không phải từng quả
trứng đều đủ tư cách.
Trương thị chỉ chọn mười cái trứng gà, sau đó liền lại lấy ra cái rổ
lên kháng, bên trong rổ này đều là trứng ngỗng. Từng quả, còn lớn hơn so với bàn tay Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi cầm trứng trong tay, yêu thích không buông tay.
” Mua từ chỗ nhà bạn học Tiểu Thất, nói đều có thể ấp, ta xem lại.”
Trương thị liền lại nhìn mỗi quả trứng ngỗng dưới ánh mặ trời lại một
lần, vừa lòng gật gật đầu. Thế này mới đem mười cái trứng gà, mười cái
trứng ngỗng đều cẩn thận bỏ vào ổ gà, lại đem gà mái vào, làm cho nó nằm úp sấp.
“Được rồi.” Trương thị để Liên Mạn Nhi hỗ trợ, ở đầu giường đặt xa lò sưởi đặt một miếng sạp, đem gà ẩn nấp ở sau miếng sạp, ngăn cách cùng không gian bên ngoài, thế này mới vỗ vỗ tay nói.
Trong lúc gà mái ấp trứng, không chỉ phải có độ ấm thích hợp, hơn nữa tốt nhất cần không gian im lặng, ẩn nấp, tránh cho gà mái đã bị quấy
nhiễu. Như vậy có thể cam đoan nở ra gà con.
“Mẹ, trứng này, lúc nào có thể ap xong?” Liên Mạn Nhi lại hỏi Trương thị.
“Bình thường tính cũng phải hai mươi mốt ngày, cũng có sớm hai ngày trễ hai ngày.” Trương thị nói.
“Hai mươi mốt ngày, khi đó ta ca cũng vừa thi xong.” Liên Mạn Nhi tính, nói.
“Gần thế.” Trương thị gật đầu.
Buổi trưa, Ngũ Lang cùng với Tiểu Thất từ trường trở về, Ngũ Lang liền lấy một phong thư từ trong túi sách.
“Thư của ông nội.