Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 471 : Xem thư như gặp người
Ngày đăng: 16:52 18/04/20
Edit: Gà gù
Ngũ Lang vừa nói chuyện vừa đem phong thư đặt ở trên giường gạch.
Liên Mạn Nhi liếc nhìn qua, thấy phong thư khá dày, tính toán ngày
tháng thì chắc hẳn là từ sau lúc Chu thị trở lại Thái Thương, đến nơi
thì viết thư thì nhờ người chuyển qua đây. Lúc trước Ngũ Lang đã gửi hai phong thư mà bên Thái Thương vẫn không thấy hồi âm, không biết bên
trong này viết những gì.
“ Ngũ Lang, Tiểu Thất, mau đi rửa tay”. Liên Thủ Tín cũng không nóng
lòng muốn xem thư, hắn bây giờ chỉ quan tâm hai đứa con trai có đói bụng hay không. “Rửa tay xong thì vào ăn cơm. Thư của ông nội các con, ta ăn cơm tối xong rồi xem”.
“Vâng”. Ngũ Lang và Tiểu Thất nghe lời đứng dậy đi rửa tay.
Đồ ăn được bưng lên, cả một nhà cùng ngồi dùng bữa với nhau, Liên Thủ Tín với Trương Thị chỉ đơn giản hướng Ngũ Lang cùng Tiểu Thất hỏi thăm
một chút chuyện học tập, không hề nhắc đến phong thư của Liên lão gia
tử.
Ăn xong rồi thu thập ổn thỏa mọi thứ, Ngũ Lang lại cầm phong thư lên.
“Cha, người tự xem được không?”. Ngũ Lang đem phong thư đưa qua cho Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín cũng có theo Tiểu Thất học một ít chữ, nhưng nói đến việc đọc thư thì quả thực có chút khó khăn.
Tuy là thế, nghe Ngũ Lang nói vậy, Liên Thủ Tín vẫn là cầm lấy thư,
xé mở bao thư, giở lá thư ra xem, cau mày nhìn một hồi, liền đưa lại cho Ngũ Lang.
“Cha xem qua là hiểu, bà nội con thông báo chuyện đã đến Thái Thương. Ngũ Lang, vẫn là con đọc đi, cha và mẹ con nghe là được rồi”. Liên Thủ
Tín nói.
Ngũ Lang nhận lấy lá thư, bắt đầu đọc.
Đầu thư, Liên lão gia tử hướng Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ báo tin
Chu Thị đã thuận lợi trở lại Thái Thương, hết thảy đều bình an, mong bọn họ hai nhà hãy cứ yên tâm.
Liên lão gia mỗi lần gửi thư đến, luôn đề ở ngoài bao thư người nhận
là Liên Thủ Tín, mà bên trong, ở đầu thư lại viết: “Nhi tử Thủ Lễ, Thủ
Tín của ta”.
Cho nên mỗi lần nhận được thư của Liên lão gia tử, Liên Thủ Tín cũng
sẽ báo cho cả nhà Liên Thủ Lễ. Hiện tại Liên Thủ Lễ không có ở đây nhưng còn có Triệu Thị với Liên Diệp Nhi. Đến lúc họ đó sẽ đem nội dung thư
nói lại cho Liên Thủ Lễ.
Liên Mạn Nhi gật đầu. Liên lão gia tử dù sao cũng không phải là Liên Thủ Nhân.
Mặc dù đã đuổi Bình tẩu, ngữ khí của Liên lão gia tử vẫn buồn bực như cũ. Lại nói, ông cả đời cẩn thận giữ gìn thanh danh, lần này coi như bị hủy sạch.
Hủy ở trong tay của Chu thị.
Ngữ điệu cả phong thư vô cùng rầu rĩ. Giải thích xong hết hai sự tình này, Liên lão gia tử lại viết dong dài đông tây, hầu như lộn xộn không
có trật tự, câu chữ cũng không rành mạch.
Nghe Ngũ Lang đọc cả một đoạn dài, Liên Mạn Nhi chỉ thấy lo lắng cùng chán nản.
Chuyện Bình tẩu, đối với Liên lão gia tử là một đả kích không hề nhẹ.
Cầm trong tay cây rìu sắc bén Bình tẩu để chém ông, chính là thê tử
Chu thị của ông. Còn có một cái rìu ngấm ngầm, do một thân ảnh lờ mờ
khác phía sau lưng chém tới. Liên lão gia tử cảm giác được, chính là vì
cảm giác được nên mới khiến cho ông mới chịu đả kích gấp bội.
Thật ra thì ở vị trí của Liên lão gia tử mà nói, ông không bị thổ
huyết hay bệnh liệt giường đã là thân thế khỏe mạnh, ý chí kiên cường
lắm rồi.
Cuối thư, Liên lão gia tử hỏi thăm một chút chuyện về Ngũ Lang, cổ
vũ hắn vì Liên gia quang minh diệu tổ (làm rạng rỡ tổ tông). Nhắc đến
chuyện hôn sự của Ngũ Lang, ông nói hắn còn nhỏ quá, chuyện hôn sự cũng
không cần gấp gấp. Cốt là lấy được hiền thê, những cái khác đều là
chuyện nhỏ.
Mặc dù đơn giản chỉ có hai hàng chữ, nhưng đều là những dòng ông tâm huyết nhất.
Liên Mạn Nhi cảm thấy, Liên lão gia tử viết nhiều như vậy, chỉ có hai câu cuối cùng này là điều ông muốn nói nhất.
Xem đi, lão gia tử ta đây không cưới được hiền thê, đến khí tiết tuổi già cũng khó mà giữ được. Các ngươi nhất định phải tiếp thu bài học của ta, muốn cưới thì phải cưới thê tử hiền lương thục đức, những cái khác
tỷ như tướng mạo gì gì đó đều tựa mây trôi mà thôi.
Liên lão gia tử không giống với Chu thị không biết ý tứ mà đem lão
đầu tử nhà mình mắng đến súc sinh cũng không bằng. Ông là người có hàm
súc, có gia giáo hơn.
“Tinh thần của nội không còn được như trước đây nữa rồi”. Đọc xong thư, Ngũ Lang dường như có điểm nghiền ngẫm mà nói