Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 476 : Trận đầu báo cáo thắng lợi

Ngày đăng: 16:52 18/04/20


Nghe tin Ngũ Lang trở lại, trên khuôn mặt mấy mẹ con đều lộ vẻ vui

mừng, vội vàng xuống đất đeo giày rồi đi ra ngoài. Đi tới phòng ngoài,

đã nhìn thấy Ngũ Lang vai đeo tay nải, đang từ cửa đại môn đi tới. Liên

Thủ Tín cùng Triệu thị mỗi người ôm một túi hành lý, theo ở phía sau.



Hiển nhiên Ngũ Lang là vừa mới xuống xe.



Mọi người sau khi đã nghênh đón Ngũ Lang tiến vào tiền sảnh, lại mời

Lỗ tiên sinh đến đây. Mọi người còn chưa ngồi vào chỗ của mình, Trương

thị đã sớm đem Ngũ Lang kéo ở bên người, thăm hỏi ân cần.



“Mẹ, mẹ xem, không phải con vẫn còn rất tốt sao.” Đối với những câu

hỏi của Trương thị, Ngũ Lang tất cả đều trả lời, cuối cùng mới cười nói.



Đi huyện thành hơn mười ngày, Ngũ Lang so với lúc còn ở nhà cũng

không có gì thay đổi, nhìn qua ngược lại tinh thần có chút phấn chấn

hơn.



Trương thị nghe Ngũ Lang nói như vậy, lại đem Ngũ Lang từ trên xuống

dưới quan sát tỉ mỉ một phen, tâm tình bấy giờ mới được thả lỏng.



Mọi người lúc này mới hỏi thăm về kỳ thi huyện thử của Ngũ Lang.



“Thi rồi, đứng thứ sáu mươi chín.” Ngũ Lang liền nói với mọi người,

“Đề thi ra cũng không quá khó khăn, mà tiên sinh cũng có giảng giải

qua…..Lúc mới vào trường thi thì có chút không quen, nhưng rất nhanh

liền có thể thích ứng.”



Thi huyện thử do Tri huyện làm chủ khảo, cuộc thi phân năm trường,

vòng một là Chính trường, vòng thứ hai là chiêu phục, hay còn gọi là sơ

thảo, vòng thứ ba là tái phục, vòng thứ tư và năm đều gọi là Liên phục.

Thành tích của các vòng thi trước phải đạt yêu cầu thì mới được tham gia những vòng thi sau.



Quy củ trường thi của kì thi Huyện ở huyện Cẩm Dương cực kỳ nghiêm

ngặt, tuy nhiên, đề thi ra lại tương đối đơn giản. Trong kỳ thi lần này, đề thi là từ “Tứ Thư” cùng “Hiếu Kinh” để ra đề mục viết văn, tiếp đến

là thi thơ phú, sau đó trích một đoạn khoảng hơn trăm chữ trong “Thánh Dụ Quảng Huấn” để cho thí sinh viết chính tả.



Tại kì thi Huyện, các thí sinh phải có mặt tại trường thi từ lúc mới

chạng vạng sáng cho đến lúc trời sẩm tối mới được đi ra. Ăn uống, nghỉ

ngơi đều ở trong trường thi, điều này yêu cầu thí sinh phải có năng lực

thích ứng rất mạnh, đặc biệt là khả năng kiên trì và tĩnh tâm phải vô

cùng cao.



Mặc dù tuổi của Ngũ Lang không tính là lớn nhưng tâm trí lại cực kỳ

bền bỉ, mới lần đầu vào trường thi nhưng đã rất nhanh có thể thích ứng.

Kết thúc năm trường thi, kết quả đưa xuống dưới, Ngũ Lang xếp thứ sáu


Ngũ Lang lại lấy ra một chiếc túi nhỏ, đưa cho Liên Mạn Nhi.



Liên Mạn Nhi đem túi mở ra, thấy bên trong là chiếc hà bao có chứa

hai thỏi bạc, là do Liên Mạn Nhi đưa cho Ngũ Lang để phòng có việc khẩn

cấp, hai thỏi bạc vẫn còn nguyên. Ngoài ra còn có mấy xâu tiền cùng bạc

vụn, là Ngũ Lang vẫn còn dư lại.



“Ca, như thế nào mà còn dư lại nhiều tiền vậy?” Liên Mạn Nhi vội hỏi, lại nhìn số tiền còn dư lại, Ngũ Lang cũng quá tiết kiệm đi.



Ngũ Lang đem những chi tiêu của hắn ở trong huyện nói qua một lần.



“. . . . . . Tiếp kiến Tri huyện, còn có đi uống trà cùng mấy vị bằng hữu nên phải dùng nhiều một chút, bằng không, ba lượng bạc là đủ dùng

rồi.” Ngũ Lang nói, ý tứ chính là khoản tiêu này so với kế hoạch ban đầu còn nhiều hơn.



“Còn những thứ này, không phải dùng đến tiền sao?” Liên Mạn Nhi chỉ

vào những lễ vật mà Ngũ Lang đem về cho các nàng, rồi cả hộp phấn cùng

trâm ngọc cho Trương thị, những đồ này đều tốn không ít.



“Ta còn được lĩnh tiền công, vẫn không tốn.” Ngũ Lang liền cười nói.



Bóng đêm phủ xuống, Trương thị liền đốt đèn, người một nhà ngồi bên

ánh đèn nói chuyện. Có những chuyện vốn không tiện hỏi trước mặt người

ngoài, giờ liền có thể đem ra hỏi.



“Đến Tống gia, có gặp qua Liên Hoa Nhi không?” Trương thị hỏi.



“Có gặp qua.” Ngũ lang vừa nói chuyện, mày khẽ nhíu, “Thái độ rất thân thiết, khiến người khác thấy không quen.”



Liên Mạn Nhi gật đầu, không cần Ngũ Lang nói tỉ mỉ, nàng cũng có thể

đoán được tình hình là như thế nào. Ngũ Lang không quen cũng là bình

thường thôi, vốn là hai mắt cũng không có đặt lên người người ta, giờ

lại đột nhiên một câu Ngũ đệ, hai câu Ngũ đệ, giống như quan hệ thân

thiết lắm vậy. Mà thật ra thì cả hai đều biết không thể có chuyện như

vậy, đổi lại ai cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên.



“Ca, ca thấy cuộc sống của nàng ở Tống gia trôi qua như thế nào?” Liên Mạn Nhi không khỏi nhiều chuyện mà hỏi.



“Thì vẫn như vậy thôi.” Ngũ Lang suy nghĩ một chút rồi nói.



Mặc dù những lời này hàm nghĩa phong phú, nhưng không thể nhiều lời

mà thêm một hai câu sao, đúng là một chút tinh thần bát quái cũng không

có, Liên Mạn Nhi oán thầm.



“Cô cả từng đến chỗ ta ở tìm ta.” Ngũ Lang đột nhiên lại nói