Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 48 : Cứu Mạng

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


“Béo ca ca, nhà của ngươi ở đây hả?” Liên Mạn Nhi cố ý hướng tiểu béo cười nói.



Tiểu béo quả nhiên bị dáng vẻ tươi cười của Liên Mạn Nhi làm cho ngẩn ngơ. Liền thừa dịp tay hắn thả lỏng, Liên Mạn Nhi kéo bím tóc trở về,

đồng thời nâng lên một cước đá vào bụng tiểu béo, tiểu béo lớn lên tròn

vo, kỳ thật không tránh khỏi, lảo đảo một chút liền đặt mông ngồi trên

mặt đất.



Chân cảm giác không tồi. Liên Mạn Nhi tà ác mà nghĩ, lại tiến lên một bước, dẫm tiểu béo.



“Ngươi là một con heo béo, ngươi mới mấy tuổi, đi học đùa giỡn nữ hài rồi. Hôm nay ta phải giáo huấn ngươi thật tốt, vì dân trừ hại.”



Tiểu béo lăn trên mặt đất, gian nan mà đứng lên, Liên Mạn Nhi thừa cơ lại bắt được lỗ tai hắn.



“Ai ôi!!!, đau, Tiểu Bình Quả ngươi mau buông tay.” Tiểu béo oa oa kêu lên kỳ quái, ngoài miệng vẫn không quên đùa giỡn người.



Liên Mạn Nhi tức giận, trên tay lại tăng thêm lực.



“Nói, ngươi còn dám đùa giỡn người hay không, xem ta liền xé lỗ tai

của ngươi xuống, trộn lẫn rau trộn ăn.” Liên Mạn Nhi đe dọa nói.



Đúng lúc này, phía sau phòng khách truyền đến tiếng bước chân. Thạch thái y cùng Vương Ấu Hằng quay lại.



“Mạn Nhi…” Vương Ấu Hằng liếc mắt nhìn thấy Liên Mạn Nhi tóm lấy tai

của tiểu tử mập, vội vàng bước nhanh tới, “Đây là chuyện gì xảy ra?”



“Không có việc gì.” Liên Mạn Nhi cực kỳ nhanh nhìn Thạch thái y một

cái, lập tức để buông tay ra, “Hắn không cẩn thận ngã sấp xuống, ta dìu

hắn lên.”



Liên Mạn Nhi làm bộ giúp tiểu béo phủi đất trên người, len lén dùng ánh mắt uy hiếp tiểu béo.



“Tiểu Bình Quả.” Tiểu béo nhỏ giọng lầm bầm.



Nàng làm sao mà như Tiểu Bình Quả (cây táo nhỏ) rồi, cũng

không bởi vì từ trong thôn chạy đến trấn trên, vừa khóc một hồi, cho nên mặt mới có chút hồng à. Tiểu tử này như thế nào lại nhìn bề ngoài như

vậy. Liên Mạn Nhi trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt lại hung ác lên.



Tiểu béo lập tức nhảy ra. Còn dùng tay bịt lấy lỗ tai.



“Thạch bá bá, ngươi đi đâu. Ta với ngươi cùng đi.” Tiểu béo chạy đến bên cạnh Thạch thái y.



Liên Mạn Nhi vừa căm tức, lại thở dài một hơi, ít nhất tiểu béo không có cùng Thạch thái y cáo trạng. Tiểu béo này gọi Thạch thái y là Thạch

bá bá, xem ra cũng có thể là con cháu của Thạch thái y.



“… Đây là đi cứu người, ngươi không thể đi theo.” Thạch thái y kiên


Trương thị hấp hối, Liên Tú Nhi lại không lộ diện, Liên Mạn Nhi chán

ghét nàng bạc tình bạc nghĩa, bởi vậy cũng không phản ứng nàng, trực

tiếp cùng Liên Chi Nhi đi ra giường gạch.



“Hai ngươi làm gì?” Liên Tú Nhi mở miệng nói.



“Gác đêm cho mẹ ta, gia bảo dọn dẹp giường gạch ra sương phòng.” Liên Mạn Nhi nói.



“Mẹ ngươi, mẹ ngươi sống lại rồi hả?” Liên Tú Nhi hỏi.



“Mẹ ta đương nhiên còn sống.” Liên Mạn Nhi tức giận, cùng Liên Chi Nhi dọn giường đi ra ngoài.



Đêm nay, Liên Thủ Tín một mực canh giữ ở bên cạnh Trương thị , Triệu

thị cùng thê tử Xuân Trụ theo mấy hài tử Liên Mạn Nhi, cũng thủ ở bên

cạnh. Mệt mỏi cả ngày, mấy hài tử đều buồn ngủ, nhưng ai cũng không chịu ngủ. Nếu người nào mơ hồ đi qua, sẽ làm mấy người các nàng tỉnh lại.



Mặc dù có Thạch thái y cùng Vương Ấu Hằng cứu trợ, nhưng các nàng đều thấy được sinh mệnh của Trương thị, theo máu tươi chảy ra. Các nàng đều sợ hãi, ở thời điểm các nàng ngủ, Trương thị vẫn chưa tỉnh lại.



Sáng sớm theo tiếng gà gáy, Trương thị chậm rãi mở mắt. Liên Thủ Tín

cùng mấy người hài tử mở con mắt đỏ bừng, rốt cục nhịn không được vui

đến phát khóc.



Trương thị từ Quỷ Môn quan trở về, sống lại, thai nhi trong bụng của

nàng chưa thành hình đã mất rồi. Không biết là do thân thể suy yếu, hay

là mất đi hài tử mà chịu đả kích, Trương thị sau khi tỉnh lại, có chút

ngơ ngác, cũng không chịu nói chuyện.



Bất kể thương tâm như thế nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Đúng là

thời điểm ngày mùa thu hoạch, bởi vì chuyện của Trương thị , đã làm trễ

nãi cả nửa ngày công phu, Liên Thủ Tín, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Ngũ

Lang cùng tiểu Thất cũng phải đi. Sáng sớm hôm nay, Liên lão gia tử như

trước mang theo cả nhà ra đồng làm việc



“Mẹ con thì sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.



“Ta và nội ngươi đã nói qua rồi, cho nội ngươi cùng lão cô chăm sóc.” Liên lão gia tử nói.



“Không được, ta lo lắng.” Liên Mạn Nhi trực tiếp đối với Liên lão gia tử nói.



“Ngươi đứa nhỏ này, có cái gì phải lo lắng?”



“Gia, ngày hôm qua nội cùng lão cô ở bên cạnh, mẹ cháu vẫn xảy ra chuyện.”