Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 47 : Phụ Khoa Thánh Thủ
Ngày đăng: 16:44 18/04/20
Liên Mạn Nhi gọi một tiếng Vương Ấu Hằng. Vì lúc Vương chưởng quỹ đem Vương Ấu Hằng mời đến bên cạnh nói chuyện, giọng nói lúc thấp lúc cao,
mấy câu phía sau nàng đã nghe được. Nếu như Vương Ấu Hằng an bài như
vậy, nàng dường như cũng không có cái gì để oán giận. Nhưng nàng mơ hồ
chờ mong Vương Ấu Hằng nhiều hơn, hiện tại ở thời điểm này, nàng có thể dựa vào, chỉ có hắn.
Vương Ấu Hằng nghiêng đầu lại, liền nhìn thấy Liên Mạn Nhi ngẩng
khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, mắt to nhấp nháy vụt sáng mà nhìn hắn.
Lông mi Liên Mạn Nhi vừa dày vừa dài, giống như cây quạt nhỏ, phía trên
còn mang theo bọt nước, không biết là nước mắt, hay là mồ hôi. Tim của
Vương Ấu Hằng tựa hồ trong phút chốc run rẩy.
“Vương chưởng quỹ, ngươi lập tức chuẩn bị xe, đưa Lục tiên sinh đi
Tam Thập Lý doanh tử.” Vương Ấu Hằng đối với Vương chưởng quỹ phân phó
nói.
Vương chưởng quỹ không ngớt lời đáp ứng, liền có tiểu nhị lập tức
dắt xe ngựa tới, Lục lang trung cũng chuẩn bị xong tất cả đồ vật, từ
trong Tế Sinh đường đi ra.
“Liên gia cô nương cũng đi theo xe trở về chứ?” Vương chưởng quỹ hỏi Liên Mạn Nhi.
“Không, một hồi nàng sẽ đi cùng ta.” Vương Ấu Hằng nói.
Vương chưởng quỹ khó hiểu, “Thiếu đông gia không phải quay về trong huyện, như thế nào…”
“Ta tạm thời không quay về.” Vương Ấu Hằng đối với Vương chưởng quỹ
nói, “Ngươi tranh thủ thời gian chuẩn bị thiếp mời của lão gia, mặt khác chuẩn bị bốn dạng lễ trọng, ta đi ngõ hẻm cây hòe.”
“Thiếu đông gia, ngài đây là muốn…” Vương chưởng quỹ kinh ngạc mà
nhìn Vương Ấu Hằng, hình như là đã nghe được chuyện gì không thể tưởng
tượng nổi.
“Đúng, nhân mạng quan thiên, chuẩn bị nhanh lên, ta phải xuất phát.” Vương Ấu Hằng nói.
“Thiếu đông gia, việc này không được, nếu lão gia biết…”
“Ta sẽ nói với phụ thân, có chuyện gì ta đều gánh hết trách nhiệm.” Vương Ấu Hằng nói.
“Đây không phải nói như vậy, ” Vương chưởng quỹ biểu tình đau khổ, “Thiếu đông gia, ngài là biết…”
“Ta đã quyết định chủ ý. Ngươi mau đi đi, lễ vật không thể chậm trễ.” Vương Ấu Hằng vỗ vỗ vai Vương chưởng quỹ.
Vương chưởng quỹ vẻ mặt bất đắc dĩ. Vẫn là quay người đi thu xếp.
Lúc này Ngũ Lang cùng tiểu Thất cũng sớm đều đến gần.
“Ấu Hằng ca, ” Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của Vương Ấu Hằng.
“Thạch bá bá quả nhiên nhiệt tình đối đãi.” Vương Ấu Hằng nói.
“Ngươi đi theo ta, ta đang muốn kiểm tra năng lực của ngươi.” Thạch thái y hướng Vương Ấu Hằng ngoắc.
“Mạn Nhi, muội ở nơi này chờ ta.” Vương Ấu Hằng đối với Liên Mạn Nhi nói.
“Ừm, Ấu Hằng ca huynh cẩn thận.” Liên Mạn Nhi nói, lại đè thấp giọng
nói, “Tính tình hắn không tốt, lại chỉ ăn người kích, không ăn mềm, Ấu
Hằng ca nếu hắn muốn nói cái gì nữa, huynh không cần nhẫn nhịn.” Nàng sợ Vương Ấu Hằng vì mời Thạch thái y mà bị khinh bỉ.
“Ta đã biết, Mạn Nhi.”
Vương Ấu hằng cùng Thạch thái y hướng thư phòng phía sau phòng khách
đi, Liên Mạn Nhi ngồi ở trong khách sãnh chờ, một tiểu nha đầu đưa trà
tới, rồi rời đi.
Liên Mạn Nhi đứng lên, đánh giá mọi nơi trong hoa viên này. Hoa viên
cũng không lớn, bố trí rất có hứng thú nhà nông. Trong lòng nàng có
việc, hai mắt nhìn liền quay người lại, kết quả hoảng sợ, một thiếu niên mập mạp không biết lúc nào đứng ở phía sau nàng.
“Chân to!” Cái tiểu tử béo kia cúi đầu thấy chân Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi nhíu mày, tiểu mập mập này so với nàng còn thấp hơi có
chút, mặc áo choàng tơ lụa xanh ngọc, thân thể tròn vo đem áo choàng
xanh phình lên, thoạt nhìn so với nàng mập hơn hai vòng còn có dư. Cái
tiểu mập mạp này tuy rằng đáng chán, nhưng nhìn cách ăn mặc, không biết
là có quan hệ thế nào với Thạch thái y, nàng đại nhân có đại lượng, nàng nhịn.
Liên Mạn Nhi né tránh tiểu mập mạp, hướng bàn đá bên cạnh đi đến.
Nàng cho rằng tiểu mập cảm thấy mất mặt, sẽ bỏ đi. Thế nhưng nàng nghĩ
lầm rồi, tên tiểu mập kia không chỉ cùng đi qua, còn một phát bắt được
bím tóc của nàng.
“Tiểu Bình Quả, ngươi lớn bao nhiêu, cùng ta về nhà a, có ăn ngon lại chơi đùa vui.” Tiểu mập nhếch môi, lộ ra một hàm răng trắng chói mắt. (nhóc này đi quảng cáo kem đánh răng được =))
Tiểu Bình Quả? Liên Mạn Nhi khiêu mi, cái tiểu béo Đôn này chẳng lẽ là đang đùa giỡn nàng.
Tiểu mập nhếch miệng cười, trên mặt mập ục ục thịt, đem hai mắt đều híp lại thành một đường nhỏ. Hắn thấy Liên Mạn Nhi không nói lời nào,
liền giật giật bím tóc của Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi cảm thấy da đầu tê rần, lập tức nổi trận lôi đình. Nàng
đang lo lắng cho an nguy của Trương thị, tên tiểu mập này lại khăng
khăng đến trêu chọc nàng. Lão hổ không phát uy , đem nàng thành con mèo
bệnh sao?