Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 46 : Thở Hơi Cuối Cùng

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Liên Mạn Nhi hoảng sợ, cái rổ trong tay rơi trên mặt đất, đậu phộng

bên trong rơi ra đầy đất. Nàng cũng không quay đầu nhìn lại, vội vàng

chạy đến bắt lấy hai tỷ muội Xuân Ni cùng Xuân Yến.



“Rốt cuộc là chuyện như thế nào, mẹ ta thế nào mà…, mới từ ngoài đồng trở về vẫn rất tốt mà.”



“Mẹ ngươi chảy thiệt nhiều máu, Vương bà tử ở đầu thôn tây nhìn thấy, nói mẹ ngươi sắp không xong, đệ đệ của ngươi cũng không giữ được rồi.” Xuân ni nói.



Liên Mạn Nhi cảm thấy đầu “Oanh” lên một tiếng.



“Là nhà ta nhờ hai ngươi vội tới đưa tin hay sao?” Liên Mạn Nhi nghe thấy giọng nói của mình hỏi.



“Không phải, là mẹ ta bảo hai chúng ta đến báo tin cho ngươi.” Xuân Ni nói.



Tiếng của Xuân Ni không nhỏ, trong ruộng trống trải cũng không có gì

ngăn cản, bởi vậy mọi người làm việc gần đó đều nghe được. Mọi người

Liên gia dừng việc trong tay lại, Liên Thủ Tín sắc mặt càng trắng bệch,

ném cây đậu phộng non trong tay, đều đã quên cùng Liên lão gia tử chào

hỏi, đi nhanh về nhà. Đi được hai bước, Liên Thủ Tín bắt đầu mà chạy.



“Đi, ta nhanh về nhà.”



Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất cũng đi theo phía sau hướng trong nhà chạy.



Một hơi chạy vào thôn, chạy về nhà, trong sân Liên gia im ắng. Liên

Mạn Nhi hơi chút yên lòng, nếu quả thật xảy ra chuyện, sẽ không an tĩnh

như vậy.



Tiến vào cửa sân, mấy hài tử bắt đầu hô, “Mẹ, mẹ.”



“Mẹ bọn nhỏ, mẹ bọn nhỏ?” Liên Thủ Tín cũng hô.



Cửa Tây Sương phòng mở ra, một lão già tầm năm mươi tuổi ăn mặc y

phục màu chàm từ bên trong cất bước đi ra, đúng là Lý lang trung ở trong thôn, phía sau là Chu thị, Tưởng thị còn có một nữ nhân khác, chính là

thê tử của Xuân Trụ, thì ra là mẹ của Xuân Ni cùng Xuân Yến, ở bên cạnh

Liên gia.



“Lý tiên sinh.” Liên Thủ Tín vội vàng đi qua, “Mẹ bọn nhỏ. Thế nào rồi hả?”



Lý lang trung khẽ lắc đầu, “… Động thai khí… mất máu… Ta bất lực

rồi. Các ngươi hãy mời cao minh khác a.” Nói xong, thì lướt qua Liên

Thủ Tín đi ra ngoài.



Lý lang trung là vị lang trung duy nhất trong thôn, hắn đã nói như vậy, cơ hồ chẳng khác nào là phán Trương thị tội chết.



“Nương, đây là chuyện gì thế, mẹ bọn nhỏ lúc ở ngoài đồng còn rất

tốt, thế nào…” Liên Thủ Tín một phát bắt được tay Chu thị, hỏi.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Vương Ấu Hằng từ trong cửa sổ xe nhô đầu ra, liếc nhìn thấy Liên Mạn Nhi đang chạy vội đến.



Đúng lúc này Liên Mạn Nhi đã chạy đến cạnh xe ngựa, hai cánh tay nàng gắt gao níu lấy xe, sợ xe ngựa sẽ đi.



“Mạn Nhi, chuyện gì xảy ra?” Vương Ấu Hằng vội hỏi.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Mạn Nhi do chạy nhanh mà đỏ bừng, miệng mở rộng thở.



“Ấu Hằng ca, huynh cứu cứu mẹ muội.” Liên Mạn Nhi như là bắt được rơm rạ cứu mạng.



“Liên tứ thẩm làm sao vậy?”



“Mẹ muội, mẹ muội động thai khí, chảy thiệt nhiều máu. Những người

kia nói bà không sống nổi, Ấu Hằng ca, huynh nhất định phải cứu mẹ muội, mẹ muội là người tốt, muội không muốn làm hài tử không có mẹ.”



“Tốt, tốt, Mạn Nhi muội đừng khóc, ta giúp muội.” Vương Ấu Hằng nhảy xuống xe ngựa, phân phó xa phu, “Quay đầu xe lại.”



“Thiếu đông gia, ngài cùng lão gia, phu nhân đã hẹn rồi, phải đi chúc thọ lão thái thái, hiện tại không đi, sẽ không tới kịp rồi. Lão gia

cùng phu nhân bên kia cũng không tiện khai báo.” Xa phu nói.



“Là nghe ta hay là nghe ngươi đấy, mau quay đầu xe lại.” Vương Ấu Hằng giận tái mặt.



Xa phu lập tức không dám lên tiếng nữa, Vương Ấu Hằng là một trong

mấy vị thiếu gia ở Vương gia đối xử mọi người hòa khí nhất, nhưng nếu

quyết định chuyện gì, thì không lay chuyển được nhất.



Vương chưởng quỹ đi tới, hắn còn không có vào bên trong tiệm, nên lời Liên Mạn Nhi cùng Vương Ấu Hằng mới vừa nói hắn đều nghe thấy được.



“Thiếu đông gia, loại bệnh này thiếu đông gia ngài cũng không lành

nghề, hãy để cho Lục lang trung đi một chuyến qua đó coi chừng.” Vương

chưởng quỹ đi tới.



Phu nhân mang thai sinh con chính là vượt qua Quỷ Môn quan, không đến sản kỳ (ngày sinh) động thai khí mất máu, càng là bệnh nguy hiểm, đã có lang trung trong

thôn nói không xong rồi, như vậy tám chín phần mười là cứu không được.

Chuyện này Vương Ấu Hằng không nên ôm vào thân, phái Lục lang trung đi,

sẽ cố hết sức, thuận theo ý trời, đã là nhân tình thật lớn rồi.



Vương chưởng quỹ kề vào tai Vương Ấu Hằng, khéo léo nói ra ý tứ này.



“Thiếu đông gia ở lại đây, đối với bệnh nhân cũng không có ích. Hay

là nên trở lại trấn trên đi tận hiếu đạo, chuyện của Liên gia, tiểu nhân tự mình mang Lục lang trung đi một chuyến.” Vương chưởng quỹ lại nói.



Như vậy không chỉ có nhân tình thật lớn, cũng là cực chu đáo thoả đáng, Vương Ấu Hằng đương nhiên hiểu được đạo lý này.



“Ấu Hằng ca.”