Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 482 : Tiết Tiết Cao
Ngày đăng: 16:52 18/04/20
Lần đầu tiên trồng lúa mì, cả nhà đều rất thận trọng, sau khi bàn
bạc, các nàng quyết định trồng lúa mì tại mảnh đất mua năm ngoái ở chân
Nam Sơn.
Đó là hai mảnh ruộng cách nhau một con đường nhỏ, một mảnh hai mươi
mẫu là ruộng thượng đẳng, mảnh còn lại ba mươi mẫu là ruộng trung đẳng.
Liên Mạn Nhi quyết định dùng mảnh ruộng hai mươi mẫu kia trồng lúa mì.
Vì trồng tốt lùa mì, Liên Thủ Tín còn đặc biệt tìm một thợ thủ công
trên núi từng trồng lúa mì để thỉnh giáo, lại mời hai vị thợ thủ công về nhà, giúp đỡ sàng lọc hạt giống lúa mì, ngâm giống và các công việc
chuẩn bị khác.
Liên Thủ Tín bàn bạc qua với lão Hoàng, thỏa thuận vào lúc trồng lúa
mì sẽ cho hai vị thợ thủ công kia nghỉ nửa ngày, như vậy Liên Thủ Tín có thể mời hai người này tới giúp đỡ trồng trọt.
Có người biết trồng lúa mì đi cùng, phỏng đoán khoảng nửa ngày đứa ở cũng học xong cách trồng.
Sáng sớm hôm nay, Liên Thủ Tín mời hai thợ thủ công tới, sau đó dẫn
theo đứa ở, buộc hai con la vào xe ngựa, lấy hai chiếc cày và tất cả
nông cụ đi ra đồng.
Mùa cày bừa vụ xuân, trường tư thục cũng cho nghỉ ngày mùa. Ngũ Lang
và tiểu Thất cũng muốn xuống ruộng, nhưng mọi người đều cản Ngũ Lang
lại.
Còn không tới một tháng nữa, Ngũ Lang sẽ đi thi hương, bây giờ chính
là thời gian học tập nước rút, nếu như giờ ngày ngày xuống đồng trồng
trọt sẽ làm trễ nải việc học.
Ngũ Lang cũng biết khoảng thời gian này là mấu chốt nên cũng theo ý mọi người.
Tiểu Thất không cần đi thi, có thể đi theo ra đồng làm việc.
Chờ Liên Thủ Tín dẫn người đi, ba mẹ con Trương thị, Liên Mạn Nhi và
Liên Chi Nhi thu dọn các thứ. Sau đó để Liên Chi Nhi và Ngũ Lang ở nhà,
Trương thị, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất đều thay quần áo làm đồng, xách ấm nước đi tới nơi trồng lúa mì.
Vì năm nay trong nhà có đứa ở, Liên Mạn Nhi còn định mướn người làm
công ngắn hạn, cho nên chỉ cần Liên Thủ Tín dẫn người xuống ruộng làm
việc là được, Trương thị chỉ cần cùng hai khuê nữ ở nhà nấu cơm, còn
tiểu Thất thích làm gì thì làm.
Hỉ Bảo hôm nay mặt áo choàng ngắn bằng vải mịn màu xanh nhạt, trên cổ đeo một chiếc vòng vàng rực, quần cùng màu, không bó chân, hiển nhiên
hôm nay ra đồng cũng không định làm việc.
Có gió thổi qua vén lên cổ áo mở ra của Hỉ Bảo, Liên Mạn Nhi liếc
thấy cái yếm màu sắc tươi đẹp phía trong áo của Hỉ Bảo. Dù là nhìn
thoáng qua, Liên Mạn Nhi cũng có thể kết luận, kĩ thuật thêu tinh xảo
rườm rà hơn cái Trương thị thêu cho tiểu Thất.
Hỉ Bảo thấy Liên Mạn Nhi quan sát mình, một đôi mắt to càng thêm có thần thái.
“Hỉ Bảo, sao ngươi lại có tài ăn nói thế nào, trước kia ngươi không như vậy.” Liên Mạn Nhi đột nhiên nói.
“A?” Hỉ Bảo liền sững sờ, “Ta…”
Liên Mạn Nhi dẫn theo tiểu Thất, cùng Trương thị về nhà, Hỉ Bảo còn
đứng ở đầu ruộng lúa mì, cúi đầu, vô thức dẫm lên vết bánh xe trên mặt
đất.
“…Tứ ca gạt ta, nói có tài ăn nói sẽ được cô nương yêu thích…”
……
Một trăm cân hạt giống lúa mì mua từ Thái Thương về, tổng cộng trồng
gần mười mẫu lúa mì. Trồng xong chỗ lúa mì kia, Liên Thủ Tín liền mời
người làm công ngắn hạn, trồng đậu phộng ở mười mẫu đất thượng đẳng còn
dư lại. Mà ba mươi mẫu còn lại ở Nam Sơn thì chia ra trồng cao lương,
hạt kê và các loại cây đậu.
Gieo trồng xong năm mươi mẫu ở chân Nam Sơn, tiếp theo là một trăm ba mươi chín mẫu ở phía bắc Triệu gia thôn.
Hơn một trăm mẫu này, trừ hai đầu bờ ruộng để lại để sau này trồng
dưa, còn lại đều trồng ngô. Mà có rất nhiều người ở Triệu gia thôn có
được mầm ngô từ nhà Liên Mạn Nhi, tất cả đều trồng ở ruộng lân cận, hơn
nữa cũng học theo nhà Liên Mạn Nhi đều để lại hai đầu bờ ruộng trồng
dưa.
Mấy trăm mẫu gần đó đều trồng như vậy, sau khi hoàn tất còn gọn gàng hơn cả quy hoạch trước kia.
Hoa màu đều trồng xong, kế tiếp, tầm mắt Liên Mạn Nhi chuyển tới mười mấy mẫu vùng núi kia.