Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 484 : Giao mùa xuân hạ

Ngày đăng: 16:52 18/04/20


Ngồi trong thư phòng một lúc, Liên Mạn Nhi dẫn Trương Thải Vân ra

ngoài xem Trương Khánh Niên trồng cây ăn quả. Liên Mạn Nhi cũng gọi tiểu Thất đi cùng nhưng tiểu Thất lắc đầu, nói muốn trông giữ Đại Mập và Nhị Mập. Liên Mạn Nhi thầm nghĩ, xem ra lực hấp dẫn của chó con còn lớn hơn cả việc đi chơi.



Ra khỏi thư phòng, Trương Thải Vân liền thở phào nhẹ nhõm.



Liên Mạn Nhi khó hiểu nhìn Trương Thải Vân.



“Không phải Ngũ ca đang đọc sách trong nhà sao, vừa rồi ta không dám nói chuyện lớn.” Trương Thải Vân cười nói với Liên Mạn Nhi.



Liên Mạn Nhi hiểu ra, cũng cười theo. Đám người Trương Thanh Sơn tới, Ngũ Lang đều ra ngoài chào hỏi, sau đó về thư phòng ôn bài. Trương

Thanh Sơn kính trọng người đọc sách, xem ra lúc ở nhà không ít nhắc tới

chuyện của Ngũ Lang nên Trương Thải Vân mới như vậy.



Hai tiểu cô mẹ vừa chậm rãi đi vừa tán gẫu.



“Có phải mấy ngày nữa Ngũ ca sẽ đi huyện thành thi không? Lần này nếu thi đỗ, có phải Ngũ ca sẽ thành tú tài không?” Trương Thải Vân hỏi Liên Mạn Nhi.



“Mấy ngày nữa sẽ đi thi, nhưng không phải là huyện thành mà phải đi

phủ thành. Cuộc thi này là thi phủ, thi đỗ sẽ thành đồng sinh. Phải thi

đỗ kì thi viện mới thành tú tài.” Liên Mạn Nhi nói với Trương Thải Vân.



“Chao ôi, quanh co như vậy thật là không dễ dàng. Khó trách mọi người nói đỗ tú tài không dễ.” Trương Thải Vân liền nói.



Liên Mạn Nhi gật đầu, thi tú tài quả thật không dễ dàng. Thứ nhất là

muốn bản thân thí sinh học hành khắc khổ, có ngộ tính, có kiến thức. Thứ hai, phải cung ứng được tiền bạc.



Hiện tại Ngũ Lang và tiểu Thất đều học bài ở trường tư thục, vẫn chưa tới hai năm, Ngũ Lang mới tham gia thi huyện. Hơn nữa hai huynh đệ đều

hiểu chuyện, sẽ không tiêu tiền như nước. Lỗ tiên sinh không nhận học

phí, chỉ ăn ở nhà Liên Mạn Nhi. Mặc dù như thế, tiền bạc cũng tiêu xài

ào ào.



Đã trải qua những việc này, Liên Mạn Nhi mới cảm thụ sâu sắc, vì tạo

điều kiện cho hai cha con Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ đọc sách, cuộc

sống của Liên lão gia tử đã nghèo đi như thế nào.



Xem ra kịch nàng xem kiếp trước, trong hí kịch nói về chuyện vào kinh đi thi không có lộ phí, phải tìm đủ cách mượn lộ phí quả không phải

biên soạn. Cũng giống như lần này, Ngũ Lang về, kể lại những điều mắt

thấy tai nghe ở kì thi huyện, đã có rất nhiều thí sinh bán đất đai, thế

chấp đồ, vay tiền mới gom góp đủ tiền.


Liên Chi Nhi luôn ở nhà không ra ngoài, Liên Mạn Nhi cho rằng mấy

người Trương thị nói gì, Liên Chi Nhi đều biết. Trong mắt mấy người

Trương thị, các nàng là tiểu hài tử, nhưng Liên Chi Nhi đính hôn rồi,

cũng coi như là người lớn.



“Tỷ cũng không biết, mẹ và mọi người cũng giấu tỷ.” Liên Chi Nhi cười lắc đầu, nói không biết.



Làm sao Liên Mạn Nhi có thể không nghe ra sơ hở trong lời nói của Liên Chi Nhi.



“Tỷ, cho tới trưa, mẹ và mọi người nói bao nhiêu chuyện, muội đây vừa hỏi, tỷ đã biết muội hỏi chuyện gì rồi? Tỷ, chắc chắc tỷ biết. Nói cho

muội biết đi, muội sẽ không nói cho người khác.”



“Thật là cái gì cũng không giấu muội được.” Liên Chi Nhi cười, nhìn hai bên một chút, hạ giọng nói với Liên Mạn Nhi một câu.



“Làm mai cho Thải Vân tỷ ư?” Liên Mạn Nhi trợn to hai mắt nói.



“Suỵt.” Liên Chi Nhi bảo Liên Mạn Nhi không lên tiếng, “Còn chưa chắc, không thể nói, đừng để Thải Vân biết.”



“Vâng.” Liên Mạn Nhi gật đầu, tỏ vẻ nàng sẽ giữ bí mật.



Cơm trưa đặc biệt thịnh soạn, gà vịt thịt cá đều có, hơn nữa, Trương

thị còn tự tay chiên, luộc cá loại khác biệt, mọi người ăn vô cùng ngon

miệng.



Sau khi ăn cơm xong, nghỉ ngơi một hồi lâu, đoàn người Trương Thanh

Sơn mới trở về. Liên Thủ Tín đào gần bốn mẫu cây khoai lang giống chất

lên xe ngựa, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất hẹn trước với Trương Thanh Sơn

chuyện ong mật và thùng nuôi ong.



“Mẹ, khi nào trời nóng mẹ dẫn Thải Vân tới, đem cả mấy đứa nhỏ tới, ở nhiều vài ngày.” Tiễn Lý thị lên xe, Trương thị còn dặn dò.



……



Lúc cày bừa vụ xuân, không nói Liên Thủ Tín hàng ngày dẫn đứa ở xuống ruộng, Liên Mạn Nhi ở nhà mấy ngày cũng không nhàn rỗi, đầu tiên là bán hạt giống ngô. Hạt giống ngô không thu tiền mặt, chỉ ký văn thư, lúc

thu hoạch sẽ trả lại bằng lương thực, tiếp theo bán khoai lang giống,

lúc này mới lấy tiền mặt.