Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 485 : Trời tháng tư
Ngày đăng: 16:52 18/04/20
Edit: An
Người mua khoai lang giống rất nhiều, nhà Liên Mạn Nhi cũng không
trồng trước mà chuyển sang cho những người đặt trước. Triệu gia thôn đặt một ngàn hai trăm ba mươi củ khoai mầm. Sau khi bàn giao rõ ràng số
khoai lang giống đó, nhà Liên Mạn Nhi mới giữ lại đủ cho nhà mình, nhà
Trương Thanh Sơn, nhà Ngô Gia Hưng và vài nhà khác.
Sau đó còn hai ngàn củ khoai giống mới đem bán cho người tới mua.
Cũng chỉ cần ba ngày, hai ngàn củ khoai giống này đều bán sạch.
“Mạn Nhi, khoai giống bán được tổng cộng bao nhiêu tiền?” Trương thị nhìn Liên Mạn Nhi đếm tiền, ký sổ liền hỏi.
Tổng cộng bán sáu ngàn hai trăm ba mươi củ khoai giống, mỗi củ giá năm văn tiền.
“Ba mươi mốt xâu tiền chẵn, ngoài ra còn một trăm năm mươi văn tiền.” Liên Mạn Nhi nói.
“Xuân này cũng không phí công bận rộn.” Liên Thủ Tín cười nói.
Muốn gây trồng nhiều củ khoai giống như vậy dù có đứa ở nhóm lửa,
trông nom, Liên Thủ Tín làm chủ nhà cũng không thể mặc kệ, còn phải
thường xuyên nửa đêm thức dậy đi xem, dẫn theo đứa ở nhóm lửa, tưới
nước.
“Một mùa xuân này bận rộn khiến cha con gầy đi nhiều. Mẹ, mai chúng
ta đi chợ mua hai cân xương sườn về ninh bồi bổ cho cha.” Liên Mạn Nhi
cười nói.
“Một mùa đông này, nếu không phải con ăn tiết kiệm, khoai lang kia có thể đã bị con ăn sạch rồi.” Tiểu Thất vừa cho hai chú chó nhỏ ăn, đi
tới nghe thấy lời này liền yếu ớt nói.
Mọi người bật cười.
“Muốn ăn đồ ngon gì còn có thế thiếu phần của con sao.” Trương thị liền nói.
“Cha đâu có gầy.” Liên Thủ Tín nghe thấy tiểu khuê nữ nhà mình nói
muốn mua xương xườn về bồi bổ cho hắn, trong lòng vô cùng khoan khoái,
liền cười nói, “Cha không cần bồi bổ, có hành tây chấm tương, cha ăn cái gì cũng thấy ngon. Muốn mua, mua cho anh con đi… Ngũ Lang học bài khổ
cực, đi sớm về tối, phải suy nghĩ nhiều. Cha chỉ làm việc nặng, Ngũ Lang mệt mỏi hơn cha nhiều, đồ ăn của nó tuyệt đối không được thiếu chất.”
Sau khi cày bừa vụ xuân cũng không hết bận rộn. Ví dụ như khi đậu
phộng nảy mầu, người nông dân phải xuống đất, gạt bỏ đống đất bám trên
cây đậu phộng non, như vậy đậu phộng non mới có thể khỏe mạnh lớn lên.
Mà trong lúc hoa màu lớn dù không phải chăm chút tỉ mỉ nhưng vẫn cần
Gầy đi, không còn là cục thịt Trầm tiểu mập, khuôn mặt càng rõ nét.
Lúc này Liên Mạn Nhi mới nhận ra, khóe mắt Trầm tiểu mập có chút khiêu
khích.
Thì ra Trầm tiểu mập lớn lên đàng hoàng như vậy, Liên Mạn nhi thất kinh, đồng thời cảm thấy khó chấp nhận.
Không đúng, Trầm tiểu mập lớn lên như vậy không đúng, Liên Mạn Nhi
vừa đặt đệm nỉ xuống trước cổng chào vừa nhìn lướt qua Trầm tiểu mập một cái, trong lòng thầm nói, Trầm tiểu mập đáng lẽ nên lớn lên tròn vo,
sao hắn lại lớn lên cao gầy?
Tiểu mập tròn vo chơi mới vui.
Trong lòng Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, trên mặt tuyệt đối không thể
hiện ra. Nàng còn có lý trí, trong nội tâm nàng biết, nghĩ như vậy là
không đúng, không công bằng với tiểu mập.
Trầm Khiêm quỳ lạy trước cổng chào, mấy gã sai vặt đi theo hắn cũng
dập đầu hướng cổng chào. Lúc này Trầm Khiêm mới đứng lên, cười cười với
Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi.” Trầm Khiêm vừa rồi từ xuống ngựa đến dập đầu đều có nề
nếp, thể hiện khí phách người đứng đầu, chẳng qua lúc này đi về phía
Liên Mạn Nhi, bước chân hơi dồn dập, cộng thêm nụ cười trên mặt hắn
khiến cho Liên Mạn Nhi lại thấy được Trầm tiểu mập kia.
Cảm giác xa lại tạo thành do sự lớn lên của Trầm tiểu mập lập tức biến mất.
Nhưng có mấy gã sai vặt đứng cạnh, Liên Mạn Nhi vẫn có quy củ cúi chào Trầm Khiêm.
Trầm Khiêm cũng chắp tay trả lễ.
Mời Trầm Khiêm tới tiền sảnh, Liên Mạn Nhi bưng trà bánh lên. Trầm Khiêm đuổi mấy gã sai vặt theo vào hầu hạ ra ngoài.
“Các ngươi đều ra ngoài đi, ở đây không cần các ngươi hầu hạ.”
Không có các tùy tùng Trầm gia trước mặt, hơi thở quanh thân Liên Mạn Nhi lập tức biến đổi, thoáng cái trở nên linh hoạt. Vừa rồi cho dù đi
lại, nói chuyện đều là trạng thái tĩnh, hiện tại cho dù không nói lời
nào, thần sắc vẫn biến động.
“Tiểu mập, ngươi gầy đi à.” Liên Mạn Nhi bưng trà cho Trầm tiểu mập, hỏi.