Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 486 : Ai là kẻ tham ăn

Ngày đăng: 16:52 18/04/20


Liên Mnạ Nhi hỏi Trầm Khiêm gầy đi như thế nào. Thật ra Trầm Khiêm dù gầy đi một chút vẫn béo hơn hài tử cùng lứa, nói Trầm Khiêm gầy chính

là so sánh với hắn trước đây.



Trầm Khiêm a một tiếng, nhận lấy trà trong tay Liên Mạn Nhi.



“Mạn Nhi, cây giống ta đưa tới, ngươi đã thấy chưa?” Uống một ngụm

trà, Trầm Khiêm cũng không trả lời câu hỏi của Liên Mnạ Nhi mà cười híp

mắt hỏi.



Ái chà, còn không chịu nói về vấn đề béo gầy này, tiểu mập không chỉ

cao lên mà cũng cả nội tâm cũng trưởng thành hơn. Liên Mạn Nhi thầm

nghĩ, cũng không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa.



“Thấy rồi.” Liên Mạn Nhi cười nói, “Tiểu mập, sao ngươi lại đưa cây giống cho chúng ta?”



“… Lần trước các ngươi mừng tân gia, Lục ca không ở nhà, ta cũng

không thể tới, chỉ có Tam ca tới… Các quản sự mời Lục ca chọn cây giống, ta cũng đi theo. Ta liền nhớ tới quanh nhà Mạn Nhi trồng cây ăn quả,

hình như không có cây hồng, ta liền chọn mấy cây.” Trầm tiểu mập nói với Liên Mạn Nhi, “Mạn Nhi, quả hồng ăn ngon, cây cũng dễ chăm sóc.”



Ý của Trầm tiểu mập là mấy cây hồng kia là quà tặng bù cho nhà mới của Liên Mạn Nhi.



“… Ngươi vẫn còn nhớ à.” Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện vừa lấy nhân hồ

đào và hạt dẻ từ trong hộp ra cho Trầm tiểu mập. Trầm tiểu mập có thể

nhớ được cây hoa quả các nàng dẫn hắn đi xem, còn nhớ rõ các nàng không

có cây hồng, còn đưa tới cho các nàng, đây là thật tâm đặt các nàng ở

trong lòng. Tình bằng hữu này rất đáng quý.



Liên Mạn Nhi chọn trái cây cho Trầm Khiêm, Trầm Khiêm nhận liền ăn. Hơn nữa ăn vô cùng ngon.



Vừa rồi nhìn Trầm tiểu mập có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều nhưng đây chẳng qua chỉ là bề ngoài. Liên Mạn Nhi cười thầm suy nghĩ, Trầm tiểu

mập là kẻ ham ăn, hắn chưa nói mấy câu đã nói đến ăn.



“Mạn Nhi, ta còn mang cả điểm tâm và trái cây cho ngươi, trái cây đưa tới từ phía nam. Điểm tâm là sư phụ trong nhà ta đích thân làm. Đồ ăn

rất ngon, đều ở trên xe của Lục ca, lát nữa Lục ca sẽ mang tới.” Trầm

Khiêm ăn trái cây Liên Mạn Nhi chọn cho, vừa nói chuyện với Liên Mạn Nhi vừa liếc nhìn Liên Mạn Nhi mấy lần.



Hôm nay trên đầu Liên Mạn Nhi bao khăn trùm đầu, buộc bằng dây lụa

màu đỏ, áo ngắn đỏ tươi rộng thùng thành. Dưới làn váy đỏ tươi lộ ra đôi giày thêu hồ điệp đỏ thẫm. Cả người đỏ rực vui mừng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Mạn Nhi càng thêm hồng hào đáng yêu.


Ngũ Lang nghe sắp xếp của Trầm Khiêm cũng không nói gì, tiểu Thất thì lộ vẻ đồng tình.



Hiện tại tiểu Thất học bài ở trường tư thục, về nhà còn phải nghe Lỗ

tiên sinh giảng bài, làm hai phần bài tập nhưng vẫn có thời gian chơi

đùa.



“Tiểu mập, nhà ngươi nghiêm khắc với ngươi như vậy là muốn ngươi thi văn hay thi võ?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.



Trầm tiểu mập có tước vị, Trầm gia gia thế hiển hách, hẳn là hắn cũng không cần tiến thân từ hai con đường này.



“… Cũng không phải là trong nhà yêu cầu, là do ta muốn.” Trong đôi

mắt của Thẩm Khiêm có một sự háo hức lóe lên, “Không thể là kẻ vô tích

sự, chỉ dựa vào sự che chở của tổ tiên. Đệ tử của Trầm gia nên có đóng

góp, phải cống hiến cho Trầm gia. Như vậy mới có thể vang dội, mới có

thể tự mình làm chủ quyền lực… Người khác cho sẽ bị lấy về, mình giành

được, ai cũng không thể lấy đi.”



Trong phòng im ắng, chỉ nghe thấy âm thanh của Trầm Khiêm.



Ánh mắt Liên Mạn Nhi chuyển động trên người Trầm Khiêm. Những lời này của Trầm Khiêm thật sự không giống với suy nghĩ nên có ở tuổi của hắn.

Không phải nói Trầm Khiêm trẻ con, không thể nói ra lời như vậy. Mà là ở tuổi của hắn, kinh nghiệm dù sao cũng có hạn, mặc dù trưởng thành sớm

cũng không thể có kiến thức sâu sắc như vậy.



Đây là có người dạy Trầm Khiêm.



Người dụng tâm lương khổ dạy suy nghĩ đương đầu với khó khăn như vậy

nhất định là người thân thiết. Là Trầm Lục sao? Trầm Lục sống tại tình

cảnh như thế nào, tại sao lại nói với Trầm Khiêm như vậy?



Mà thái độ và vẻ mặt của Trầm Khiêm lúc nói những lời này cho thấy

hắn đồng ý với lời này, Trầm Khiêm mà Liên Mạn Nhi cho là ấu trĩ thật ra lại hoàn toàn ngược lại, Trầm Khiêm có sự chín chắn không hợp với tuổi

của hắn. Hơn nữa nhìn bộ dáng của hắn, cũng không phải chỉ là lời nói

ngoài miệng mà là suy nghĩ thật lòng, cũng đang thực sự làm như vậy.



Đây là tại sao?