Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 487 : Sông nhỏ

Ngày đăng: 16:52 18/04/20


Edit: An

Một tiếng mèo kêu cắt đứt lời của Trầm tiểu mập… cũng cắt đứt suy nghĩ của Liên Mạn Nhi.



Đại Hoa cong đuôi, dùng đầu đẩy ra một góc màn cửa mỏng, cong đuôi đi thẳng vào trong. Đi vào nhà, cảm thấy trong nhà có người lạ, Đại Hoa

cảnh giác đứng lại, kiêu ngạo nhìn Trầm tiểu mập một cái liền mất hứng

thú. Sau đó nhẹ nhàng lấy đà nhảy một cái, nhảy lên giường gạch, cọ vào

người Liên Mạn Nhi rồi nằm úp sấp trong nắng trên bệ cửa sổ, nhắm mắt

lại liền ngáy khò khò.



Ánh mắt Trầm Khiêm vẫn đi theo Đại Hoa.



“Tiểu Cửu ca, đây là mèo nhà bọn đệ, gọi là Đại Hoa.” Tiểu Thất giống như hiến vật quý nói với Trầm Khiêm.



“Đại Hoa à…” Trầm Khiêm lặp lại cái tên một lần, liền cười híp mắt.



“Thích ăn cá, có thể bắt chuột, Đại Hoa chính là một con mèo tốt.”

Tiểu Thất khoe Đại Hoa với Trầm Khiêm, “Tiểu Cửu ca, nhà bọn đệ còn nuôi chó, hai con chó nhỏ rất đáng yêu. Chủ yếu là do đệ và tỷ tỷ nuôi, ca

có muốn xem không?”



“Được.” Trầm Khiêm gật đầu.



“Đúng lúc định dẫn ngươi đi xem thư phòng nhà ta.” Mấy hài tử ra khỏi phòng, Liên Mạn Nhi nói với Trầm Khiêm.



Ra khỏi hậu viện, mấy hài tử liền đi thư phòng. Hai con chó nhỏ đang

nằm lim dim trong ổ, thấy người đi vào liền đều nhảy dựng lên, sủa gâu

gâu chạy tới.



Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất đều là người nhà, bọn họ đều quen thuộc nhưng Trầm Khiêm là người lạ.



Mèo đều mặc kệ người lạ vào nhà nhưng chó không giống thế.



Hai con chó nhỏ chạy tới, sủa Trầm Khiêm, ra vẻ sẽ bổ nhào vào cắn.

Bọn chúng nhỏ bé, thân người tròn vo, bộ dáng khù khờ, mặc dù cố gắng ra vẻ hung ác nhưng chỉ khiến người ta thấy dễ thương vô cùng.



Đôi mắt dài nhỏ của Trầm tiểu mập mở to, thấy tiểu Thất ngồi xổm xuống ôm chó con, hắn cũng bắt chước muốn ôm con còn lại.



Liên Mạn Nhi nhanh hơn một bước, ôm Nhị Mập trong tay. Đừng thấy chó

này không lớn, hàm răng tuy còn nhỏ nhưng rất bén nhọn, hơn nữa cũng có

sức cắn, Trầm tiểu mập da mịn thịt mềm, nếu bị nó cắn chắc chắn sẽ rách

da chảy máu.



“Tiểu mập, nhà ngươi chắc cũng có nuôi chó hả?” Liên Mạn Nhi dẫn Trầm Khiêm tới ngồi lên giường gạch.



Trầm Khiêm gật đầu.
Mùa thu ăn ngó sen, còn có hạt sen, hạt khiếm thảo, củ ấu. Tiểu Cửu, nếu ngươi thích ăn, ta sẽ bảo cha ta đưa mấy sọt cho ngươi.”



Giẫm lên cỏ xanh trên đê, mấy hài tử đi tới hạ lưu của con sông. Ở

chỗ bằng phẳng nhất, nông nhất trên sông có một cầu đá nhỏ nhân tạo.



Nói là cầu đá nhỏ thật ra cũng không chính xác. Đây chẳng qua chỉ là

mấy tảng đá đặt trên sông cách nhau một khoảng nhất định, tảng đá gần bờ bên kia nhất cũng cách hơi xa, phải nhảy mới tới bờ bên kia.



Trên sông nhỏ ở nông thôn hay thấy cầu đá nhỏ như vậy. Đến mùa hè

nước lên, dòng nước lan rộng. Cầu đá nhỏ thường bị bao phủ trong nước,

khi đó mọi người muốn qua sông phải lội nước.



Bây giờ nước sông còn rất cạn, một nửa hòn đá cũng lộ ra trên mặt nước.



Đi qua cầu đá nhỏ như vậy, đối với hài tử nhà nông dân mà nói là

chuyện nhỏ như con thỏ, bọn họ còn lấy việc này làm trò chơi, qua lại

chạy trốn, thậm chí còn nhảy xa cách một tảng đá để thể hiện lá gan và

bản lĩnh cao cường của mình.



Liên Mạn Nhi tuy là cô bé nhưng nàng không bó chân, cầu đá nhỏ này

với nàng mà nói hầu như là đi qua hàng ngày, vì vậy cũng rất dễ dàng.



Ba hài tử đều nhìn về phía Trầm Khiêm.



“Ta cũng có thể.” Trầm tiểu mập nhìn Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất đều

định tự qua sông, biết mình lại bị xem như tiểu hài tử, âm thầm nắm chặt tay, “Mạn Nhi, ta cõng ngươi đi qua.”



Liên Mạn Nhi liền cười.



Mấy hài tử thuận lợi đi qua sông nhỏ, Liên Mạn Nhi liền dẫn Trầm tiểu mập đi xem rừng cây ăn quả nhà nàng mới mở rộng, còn có thùng nuôi ong

bên cạnh rừng cây ăn quả. Đây là Trương Khánh Niên nhờ Vương Thạch Lưu

chuyển tới cho nhà nàng từ lần họp chợ trước.



Cứ như vậy nhanh chóng quay trở về, đi qua rừng cây hỗn tạp, Liên Mạn Nhi cho Trầm Khiêm xem đàn vịt và ngỗng. Nhà Liên Mạn Nhi năm nay mua

năm mươi con vịt con, nhà mình ấp ra năm con ngỗng, nhờ vài nhà trong

thôn giúp ấp mười con, tổng cộng là mười lăm con ngỗng, đều nuôi thả ở

rừng cây hỗn tạp và sông nhỏ.



Ngũ Lang và tiểu Thất lấy ra rổ, đi vào trong rừng cây nhặt trứng vịt.



Trầm Khiêm kéo vạt áo Liên Mạn Nhi.



“Mạn Nhi, ta có lời muốn nói với ngươi"