Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 488 : Tâm sự của thiếu niên

Ngày đăng: 16:52 18/04/20


Liên Mạn Nhi nghe thấy Trầm tiểu mập bảo có lời muốn nói với nàng,

không nhịn được cẩn thận nhìn Trầm tiểu mập. Trên mặt Trầm tiểu mập lúc

này có vẻ trịnh trọng, còn có chút khẩn trương.



Tiểu hài tử xấu xa tiểu mập này rất mờ ám, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ.



Hài người đi tới chỗ gần đó, đứng lại dưới một cây dương thụ.



“Nói đi, có chuyện gì vậy?” Liên Mạn Nhi liền nói.



“Mạn Nhi, cái đó, lần này ta có thể ra khỏi cửa là bởi vì ta đỗ kì thi huyện.” Trầm Khiêm liền nói.



“Bây giờ nhà của ngươi quản ngươi rất nghiêm sao.” Liên Mạn Nhi bỗng

nhiên tỉnh ra nói. Nhìn Trầm tiểu mập như vậy, nhất định là trong nhà

đặt quy định cho hắn rồi, muốn đạt tới một mục tiêu nào đó mới cho hắn

ra ngoài chơi đùa. “Lần trước Tam ca của ngươi tới, ngươi không đi cùng, có phải do đang ở nhà chuẩn bị thi hay không?”



Ừ.” Trầm Khiêm gật đầu, thấy mặt Liên Mạn Nhi lộ vẻ đồng tình, liền giải thích một câu, “Không ai ép ta, là tự ta muốn như vậy.”



Liên Mạn Nhi cũng không muốn nói gì, đối với Trầm tiểu mập mà nói, có chí khí, có mục tiêu là một chuyện tốt.



“Chuyện ngươi muốn nói với ta là chuyện này sao?” Liên Mạn Nhi cười

nói, “Ngày đó thấy người nhà các ngươi phái đến, ta còn tưởng ngươi sẽ

tới. Sau đó ngươi không tới, ta liền nghĩ, nhất định là do ngươi có

việc… Chính sự quan trọng hơn, nếu thật sự ngươi bằng tuổi ta, vậy cũng

không thể chơi suốt ngày.”



“Mạn Nhi, ta không lừa ngươi, ta thật sự bằng tuổi ngươi, sinh nhật

của ta còn trước cả ngươi nữa kia. Nếu ngươi không tin, ngươi cứ hỏi Lục ca, nếu không cứ hỏi những người đi theo ta, bọn họ đều biết.” Trầm

Khiêm rất nghiêm túc nói, “Ngươi xem, hiện tại ta còn cao hơn ngươi.”



Lúc Trầm tiểu mập nói như vậy còn làm động tác so chiều cao của Liên Mạn Nhi.



Liên Mạn Nhi ngẩng đầu nhìn, bây giờ Trầm tiểu mập cao hơn nàng một

chút. Trên thân cây dương bên cạnh còn có vết cắt từ năm ngoái lúc nàng

đo chiều cao trên thân cây.



Cây nhỏ đang lớn lên, các nàng cũng lớn lên. Vết cắt kia của Trầm

Khiêm vẫn chạm vào đỉnh đầu của hắn. Cây nhỏ và Trầm tiểu mập lớn lên

nhanh như nhau mà vết cắt của Liên Mạn Nhi giờ cao hơn nàng một chút.



Hầu như ngày nào nàng cũng đi qua cây dương này một lần, Liên Mạn Nhi cũng không để ý chuyện này, bây giờ so sánh với Trầm Khiêm, Liên Mạn


Trầm tiểu mập há to miệng, vẻ mặt phức tạp vô cùng.



“Không, không phải.” Không phải cái gì, hắn cũng nói không rõ.



“Ngươi bây giờ có thể làm chủ sao? Đã nói như vậy.” Liên Mạn Nhi

nhếch mày, làm bộ dáng hung ác, “Chờ khi nào ngươi có thể làm chủ, ngươi còn muốn những thứ này không. Hừ, Trầm tiểu mập, lời của ngươi hôm nay

ta nhớ kĩ rồi…”



Đợi đến tương lại, bọn họ đều lớn. Khi đó nếu còn có thể làm bằng

hữu, Liên Mạn Nhi nghĩ, có cơ hội, nàng nhất định dùng chuyện ngày hôm

nay trêu gheo Trầm tiểu mập.



Không biết khi đó, vẻ mặt của Trầm tiểu mập có thể càng thêm đặc sắc hay không.



“Mạn Nhi, ngươi chờ ta, biết, sẽ có ngày đó…” Vẻ mặt Trầm tiểu mập giống như muốn khóc, hai tay nắm chặt thành quả đấm.



“… Rất mong đợi nha…” Liên Mạn Nhi trừng hai mắt, khi đó, Trầm tiểu mập sẽ trở thành Trầm đại mập, rất mong đợi đấy.



“Tiểu mập, ngươi không giận ta sao.” Một lát sau, Liên Mạn Nhi nói.



“Không có.”



“Vậy, chúng ta vẫn là bằng hữu sao?” Liên Mạn Nhi lại nói.



“Ừ.”



Chờ Ngũ Lang và tiểu Thất nhặt được một rổ trứng vịt đầy, bốn hài tử liền trở về.



Liên Mạn Nhi lại dẫn Trầm Khiêm tới vườn rau xanh, hái được một ít cải dầu, cải thìa và đậu hòa lan tươi.



Tiểu mập là một hài tử tính cách không tệ, chỉ một chút thời gian mà

đã khôi phục thái độ bình thường, ít nhất là Liên Mạn Nhi nghĩ thế.



Bọn họ ra khỏi vườn rau xanh, đoàn xe của Trầm Lục đang rẽ vào từ

đường lớn. Bọn người Liên Thủ Tín, Trương thị bận rộn ra đón, Trầm Lục

xuống xe ngựa, trong vòng vây của mọi người quỳ lạy trước cổng chào ngự

ban, sau đó Liên Thủ Tín và Trương thị mời Trầm Lục vào sân.



Trầm Lục ừ, ánh mắt liền rơi vào người Liên Mạn Nhi và Trầm Khiêm.