Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 489 : Hoa cỏ
Ngày đăng: 16:52 18/04/20
Edit: An
Ánh mắt Trầm Lục có chút ý tìm tòi nghiên cứu.
Dưới ánh mắt của Trầm Lục, Liên Mạn Nhi có cảm giác yếu ớt, mà khóe miệng Trầm tiểu mập cũng có chút hạ xuống.
Trầm Lục liền vẫy tay với Trầm tiểu mập, Trầm tiểu mập liếc nhìn Liên Mạn Nhi một cái, chầm chậm đi tới cạnh Trầm Lục. Chỉ có mấy bước mà
dường như hắn đi một bước ngoái đầu lại nhìn một cái.
Đi tới bên cạnh Trầm Lục, Trầm tiểu mập liền đứng lại.
Trầm Lục vươn tay, xoa xoa đầu Trầm tiểu mập, giống như đang an ủi.
Trầm tiểu mập ủy khuất co rút khóe miệng, hai huynh đệ gần như cùng lúc nhìn về phía Liên Mạn Nhi.
Hai huynh đệ đều nhìn Liên Mạn Nhi, nhưng ánh mắt lại khác nhau. Trầm tiểu mập là ủy khuất, lưu luyến, Trầm Lục là đánh giá, tìm tòi nghiên
cứu. Khóe miệng Trầm tiểu mập hơi hạ xuống, mà khóe miệng Trầm Lục lại
hơi nhếch lên.
Đây là tình huống gì? Cứ như nàng bắt nạt Trầm tiểu mập vậy. Liên Mạn Nhi thầm nghĩ, nhìn bộ dáng Trầm Lục, giống như biết cái gì đó. Chẳng
lẽ Trầm Lục biết trước là Trầm tiểu mập đến tìm nàng nói chuyện?
Nếu như vậy, Trầm Lục quả thật dung túng tiểu mập.
Trầm Lục dẫn theo Trầm tiểu mập cũng không đi thẳng vào đại môn nhà
Liên Mạn Nhi mà tùy tiện đi xung quanh bốn phía, xem một chút.
“Như thế này coi như không phụ ân điển của hoàng thượng.” Sau khi xem xong, Trầm Lục nói với nhà Liên Mạn Nhi đang đi cùng.
Ý của Trầm Lục, Liên Mạn Nhi hiểu. Hoàng đế ban thưởng vàng và cổng
chào, nếu nhà các nàng còn sống cuộc sống như cũ, quả thực là không hợp
với cổng chào ngự ban. Mà quy mô mở rộng của nhà Liên Mạn Nhi hiện nay
cũng chỉ coi như không phụ ý. Nếu muốn làm nổi bật ân điển này, các nàng còn cần tiếp tục cố gắng.
Đây là tất nhiên, Liên Mạn Nhi thầm nắm tay. Ai không muốn làm cho cuộc sống phát triển không ngừng, càng lớn càng tốt chứ.
Nhìn đại khái trang viên một lần, Trầm Lục cùng Trầm Cửu cùng nhau
vào sân trong nhà Liên Mạn Nhi. Đứng thêm một lúc cạnh tảng đáng bên bờ
hồ rồi mới vào tiền sảnh.
Tiền sảnh đã sớm bày biện chỉnh tề, Trầm Lục dẫn theo Trầm Cửu ngồi
xuống. Trong phòng trừ người nhà Liên Mạn Nhi ra cũng chỉ có hai gã sai
vặt đi theo bên người hầu hạ.
“Vậy à…” Trầm Lục nhìn Trầm tiểu mập một cái.
“Lục gia có muốn xem một chút không?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.
“Không cần.” Trầm Lục lắc đầu.
Phía sau là nội viện nhà Liên Mạn Nhi, Trầm Khiêm tuổi còn nhỏ, coi
như là bạn chơi của mấy người Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, tiểu Thất, đi qua
xem một chút cũng không sao. Nhưng hắn không giống như vậy.
Tòa nhà chúng ta mới xây, Lục gia còn chưa xem, không bằng đi xem một chút đi.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Nhà nông cũng không có nhiều quy củ cứng nhắc như vậy, huống chi các
nàng đều ở tiền viện này, mời Trầm Lục đi xem nhà mới, xem các nơi một
chút cũng không có ảnh hưởng.
Trầm Lục suy nghĩ một chút, cũng đứng lên.
Mọi người đều vây quanh Trầm Lục ra khỏi tiền sảnh, tới hậu viện, sau đó đi qua hành lang khúc khuỷu, qua nguyệt môn bên trái đi vào tây khóa viện.
Tây khóa viện này thông với vườn phía sau nhà chính, trên mặt đất có
kênh đào quanh co dẫn nước từ sông vào, bốn phía trồng đủ loại hoa và
cây cảnh, trong đó cây ăn quả chiếm đa số. Mùa này hoa của cây ăn quả nở rộ, đi qua cũng có chút đáng xem.
Cùng Trầm Lục nhìn một lúc, liền từ nguyệt môn của đông khóa viện đi tới hậu viện.
Trầm Lục đứng trên đình ở hành lang đánh giá bốn phía. Hoa và cây
cảnh sum xuê đầy sân, dưới ánh mặt trời, hương hoa nồng nàn. Tất cả cửa
sổ thượng phòng đều là cửa sổ thủy tinh, có thể thấy được trong phòng
sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Dưới mái hiên còn có hai tổ yến mới, có chim
yến bận rộn qua lại cho chim yến nhỏ trong tổ ăn.
Vừa sạch sẽ yên tĩnh, vừa bừng bừng sức sống.
“… Chẳng trách Đào Tiềm có bài Quy điền viên cư…” Trầm Lục nhìn cảnh trí trước mặt, nhẹ giọng nói.
Quy điền viên cư ư? Thì ra Trầm Lục cũng biết bài này. Liên Mạn Nhi
hơi nghiêng đầu, nhìn sườn mặt Trầm Lục. Trầm Lục đứng ở đó, tay vịn vào lan can. Thân thể hắn một ở dưới ánh mặt trời, một nửa chìm trong bóng
râm của hành lang. Đá đỏ ngói đen, cây xanh bách hoa, Trầm Lục mặc một
bộ thanh sam, giờ phút này đẹp như tranh vẽ.