Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 490 : Lo lắng

Ngày đăng: 16:52 18/04/20


Trở lại từ hậu viện, mọi người đều đến tiền sảnh ngồi nói chuyện. Đề

tài vô cùng tự nhiên chuyển sang vấn đề bài vở và bài tập của Ngũ Lang

và tiểu Thất.



Biết Ngũ Lang đỗ thi huyện, kế tiếp sẽ tham gia thi phủ, Trầm Lục liền gật đầu.



“Đề bài thi huyện là gì?… Đọc bài văn của ngươi ra cho ta nghe một chút.” Trầm Lục muốn kiểm tra học vấn của Ngũ Lang.



Liên Mạn Nhi liền lén lút đứng lên, ra khỏi tiền sảnh.



Trầm Lục là một người bận rộn, nếu là trước kia, ngồi ở đây hồi lâu

đã sớm có người không ngừng bẩm báo, hoặc là phải thu xếp để khởi hành.

Hôm nay hoàn toàn không như vậy, xem canh giờ, hẳn là muốn dùng cơm ở

nơi này. Liên Mạn Nhi liền vội vàng đi tới phòng bếp.



Trong bếp nhiệt khí bốc lên, Trương thị, Liên Chi Nhi, Triệu thị, Liên Diệp Nhi và vợ Đại Lương Tử giúp việc đều đang bận rộn.



“Mẹ ơi, thức ăn thế nào rồi?” Liên Mạn Nhi vào phòng bếp, hỏi Trương thị.



“Mấy món con dặn chuẩn bị cho Lục gia đều làm gần xong rồi.” Trương

thị cho Liên Mạn Nhi thấy mấy món ăn, “Chỉ có mấy thứ này sẽ không thiếu chứ?”



“Chỉ có hai người bọn họ, có thể ăn bao nhiêu? Món ăn này cần ngon chứ không cần nhiều.” Liên Mạn Nhi liền nói.



Nhìn mấy món ăn chuẩn bị cho Trầm Lục và Trầm tiểu mập, Liên Mạn Nhi ngầm gật đầu.



“Mẹ, lát nữa mang thức ăn lên, dùng bộ bát đũa sứ Quan Diêu lần trước do nhà Ấu Hằng ca tặng đi.” Liên Mạn Nhi nói với Trương thị.



(Quan Diêu: Quan Diêu , có 2 loại : 1 loại do triều

đình sản xuất gọi là Quan Diêu . Một loại do triều đình thiết lập tiêu

chuẩn , dân thường cũng có thể sản xuất , cuối cùng do triều đình phái

chuyên gia theo tiêu chuẩn thống nhất nghiệm thu , hợp cách người thống

nhất thu mua cũng được gọi là Đồ sứ Quan Diêu . Quan Diêu, thời Tống

được coi là một trong “ngũ cổ” diêu của Trung Quốc, Quan diêu nằm ở

huyện Yu, tỉnh Hà Nam (Henan). Những phát hiện khảo cổ học ở diêu chỉ

Baguodong chứng minh được rằng di chỉ này từng là nơi sản xuất đồ ngự

dụng, đặc biệt là chậu gốm, áng rửa bút và bình để phục vụ hoàng đế Tống Huệ tông. Đồ Quan diêu nổi tiếng với nước men dày, sau này nơi đây còn

có những sản phẩm tuyệt đẹp với nước men màu trắng bạc như màu của ánh

trăng, màu xanh da trời và màu đỏ của hoa hồng. Đồ Quân diêu thường được đánh số từ một đến mười để chỉ cỡ của món đồ, số một là lớn nhất, số

mười là nhỏ nhất.



“Được.” Trương thị gật đầu đồng ý, lại chỉ cho Liên Mạn Nhi xem bồn

thức ăn lớn bên cạnh mấy người Triệu thị, “Phòng bếp cửa hàng bên kia

nấu một nồi cơm tập thể, còn hấp bánh bao, ngoài ra còn có bốn món ăn
Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi một cái, liền thu hồi ánh mắt lắc đầu với Trầm tiểu mập.



Trầm tiểu mập liền cúi đầu, có chút ủ rũ.



Sau đó Trầm Lục liền lên xe, tiểu mập cũng đi theo lên xe, nhưng vẫn như cũ quay đầu nhìn Liên Mạn Nhi mấy lần.



Tiễn khách xong, người một nhà ăn cơm trưa, thu dọn rồi trở về hậu viện.



Liên Mạn Nhi lấy ra sổ sách ghi lại nhân tình tới lui, ghi lại danh sách lễ vật hôm nay Trầm Lục để lại.



Trừ hai hộp trà mới kia, bốn tấm gấm hoa, trong hai tráp quà kia cũng là bút mực thượng hạng. Liên Mạn Nhi ghi hết lại, cũng ghi cả bốn cây

hải đường và bốn cây hồng vào.



“Nói là công trình trên núi, đầu xuân sang năm cũng gần như hoàn

thành. Đến lúc đó cửa hàng ăn sáng của chúng ta có phải sẽ đóng cửa

không?” Người một nhà ngồi cùng một chỗ, Trương thị liền nói.



“Cũng không phải đóng cửa, chính là thay đổi.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Công trình xây xong, cũng không phải miếu kia sẽ có người tứ phương

tới dâng hương sao. Miếu hoàng hậu này chẳng lẽ còn sợ thiếu khách hành

hương? Đến lúc đó chúng ta đổi cửa hàng ăn sáng thành cửa hàng bánh bao, còn không có ích từ sáng tới tối sao.”



Ngay từ lúc đầu tính toán mở cửa hàng ăn sáng, Liên Mạn Nhi đã nghĩ tới vấn đề này.



“Đến lúc đó, cửa hàng chuẩn bị nước trà tốt hơn, có thể sẽ làm ăn tốt hơn cả bây giờ.”



Phong cảnh nổi danh, thu hút khách du lịch, đồng thời cũng sẽ kéo

theo nền kinh tế buôn bán đồ ăn xung quanh phát triển, sau này cũng

không cần lo về Liên kí.



“Trừ cửa hàng bánh bao, đến lúc đó chúng ta lại mở quán cá, bảo đảm kiếm được nhiều hơn cả bây giờ.” Liên Mạn Nhi liền nói.



“Vậy thì tốt.” Trương thị thở phào nhẹ nhõm nói.



Nếu nói không làm nông không ổn định, không buôn bán không giàu có.

Muốn có cuộc sống tốt, không chỉ cần đất đai mà còn cần tìm con đường

tiêu thụ cho thổ sản nhà mình, cũng tận lực gia tăng giá trị của các sản phẩm phụ. Như vậy mới có thể vừa yên ổn vừa giàu có.



Chẳng mấy chốc đã tới ngày Ngũ Lang phải vào phủ thành dự thi, có

Vương Ấu Hằng, còn có hai bạn học khác của Ngũ Lang đi cùng, mọi người

cũng không lo lắng như lúc Ngũ lang đi thi huyện.



Ngũ Lang vừa mới đi thì gã sau vặt ở tửu lâu trấn trên đưa một phong thư tới.