Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 491 : Đầu Mùa Hè

Ngày đăng: 16:52 18/04/20


Editor: Lãnh Phong



Lại là thư từ Thái Thương tới. Liên Thủ Tín nhận thư, Trương thị liền xuất tiền cảm ơn người đưa thư. Người một nhà lúc này mới quay vào

trong nhà. Ngũ Lang đi tham dự kì thi ở phủ thành, Tiểu Thất đi học ở

trường tư thục, trong nhà mấy người chỉ có Liên Mạn Nhi biết nhiều chữ

nhất, nhiệm vụ đọc thư này đương nhiên rơi vào người Liên Mạn Nhi.



Liên Thủ Tín nói: “Ông nội con đã rất lâu rồi không có thư tới, không biết lần này có chuyện gì không?”



Từ phong thư lần trước giải thích mọi chuyện lại nhắn nhủ chuyện Liên Kế Tổ về viếng mồ mả xong, Liên lão gia tử cũng không có thư mới. Thật

ra thì tần suất thư từ như vậy so sánh với nhà khác cũng đã nhiều, chẳng qua là so với lúc Liên lão gia tử mới đi Thái Thương thì đúng là tần

suất thư có ít đi.



Liên Mạn Nhi cũng đoán không ra trong thư có chuyện gì, nên nhanh

chóng mở thư ra đọc. Thư không dài lắm nhưng cũng không phải là ngắn.

Chờ Liên Mạn Nhi đọc xong thư, Liên Thủ Tín trầm mặc một hồi. Trầm mặc

xong, Liên Thủ Tín lại hỏi Liên Mạn Nhi: “Thư này ông con cũng chưa nói

chuyện gì a. Mạn Nhi, thư ông con viết có chút văn vẻ cha nghe cũng

không hiểu lắm. Trong thư cũng không nói chuyện gì phải không?”



Liên Mạn Nhi gật đầu: “Dạ phải, không có chuyện gì.”



Thư này Liên lão gia tử nói đúng là không có chuyện gì, sự tình bên

Thái Thương nói rất ít, nhiều hơn lại là hỏi thăm chuyện bên Tam Thập lý Doanh tử này, hỏi chuyện nhà, chuyện cày bừa vụ xuân. Bình thường Liên

lão gia tử gửi thư thường là có chuyện gì dặn dò, nay tựa như là rảnh

rỗi nói chuyện phiếm như vậy khiến Liên Thủ Tín cùng Trương thị có chút

kỳ quái.



Nghĩ một lát Liên Thủ Tín nói: “Lão gia tử đây là … nhớ nhà.”



Liên Mạn Nhi không nói gì, chẳng qua là cất thư đi, trong lòng nàng

hiểu đúng như lời Liên Thủ Tín, Liên lão gia tử đây là nhớ nhà hoặc đúng hơn diễn giải ra là Liên lão gia tử đã có ý muốn hồi cố hương. Thái

Thương bên kia quá náo nhiệt, Liên lão gia tử nghĩ muốn về Tam Thập lý

Doanh tử.



Trương thị nói: “Bên kia cuộc sống hiện hẳn là hưởng phúc đi.”


Trương thị thở dài: “Ừ, anh của con là đứa nhỏ sớm hiểu chuyện, không để người khác phải lo lắng.”



. . . . . . . . . . . .



Khí trời ngày càng nóng, chẳng mấy chốc đã cuối tháng tư, lại chuẩn

bị tới tết đoan ngọ. Sen trong hồ đã mọc lên dầy đặc làm cho Liên Mạn

Nhi không khỏi nhớ tới bài thơ Lá Sen của Hà Điền Điền.



Ngũ Lang không ở nhà, Lỗ tiên sinh thường dẫn theo Tiểu Thất đi qua.

Hồ sen bên kia vốn có cái chòi canh của người làm, Liên Thủ Tín liền dứt khoát tìm người dựng bên hồ sen một cái đình nghỉ mát để cho Lỗ tiên

sinh ngồi trong đình uống trà, nhìn cảnh trí hồ sen hoặc dạy học cho

Tiểu Thất.



Cá ở bên trong ao đã đủ lớn, liền có tửu lâu trên thị trấn, phú hộ ở gần đấy đến hỏi khi nào có cá bán, giá tiền thế nào.



Ngoài đồng, hoa màu cũng đã lên mầm. Liên Mạn Nhi tự mình đi xem,

nhất là mấy mảnh ruộng trồng lúa mạch. Bởi vì đất phì nhiêu, năm nay mưa xuân nước non lại đầy đủ, lúa mạch non lớn lên rất tốt, những cây trồng khác như ngô, cao lương, hạt kê… cũng sinh trưởng tốt.



Đầu tháng năm, một nhà Liên Mạn Nhi lại bắt đầu bận rộn chuẩn bị tết

đoan ngọ, nhất là đồ cho tết đoan ngọ. Số lần Trương thị nhắc tới Ngũ

Lang cũng tăng lên.



Kì thi phủ thực hiện vào tuần cuối tháng tư, thi liền ba ngày, đoán

chừng hành trình Ngũ Lang đi lại cũng một hai ngày nữa là trở về.



Chiều tối, mấy mẹ con Trương thị, Triệu thị còn mời thêm hai phụ nhân tới làm bánh chưng. Năm nay, Liên Ký cũng giống năm ngoái muốn làm bánh chưng bán tết đoan ngọ.



Trương thị nhắc tới nói: “Cũng đã qua hai ngày rồi không hiểu sao còn chưa thấy trở về. Đã nói là xong việc thì về ngay a.”



Liên Mạn Nhi cười nói: “Mẹ, cũng mới hai ngày, khẳng định là anh con sắp về rồi.”



Đang nói chuyện thì chợt nghe tiếng xe ngựa ngoài cửa, Trương thị vừa nghe thấy liển ngẩng lên: “Ai nha, Mạn nhi nhìn xem có phải anh con về

hay không?”



Cùng lúc đó nghe tiếng Tiểu Thất hô: “Cha, mẹ, tỷ anh con đã trở về. Anh con thi đậu rồi."