Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 497 : Dây Dưa

Ngày đăng: 16:52 18/04/20


Editor: Lãnh Phong

Người tới chính là một đôi nam nữ. Nam nhân chính là cha Anh Tử, mà

nữ nhân còn tất nhiên là mẹ Anh Tử. Cha Anh Tử thường xuyên đi lại trong thôn nhưng mẹ Anh Tử thì không thường đi ra ngoài, mãi sau khi Anh Tử ở Tam thập lý doanh tử “nổi danh” Liên Mạn Nhi mới biết đến bà ta.



Hôm nay hai vợ chồng này đều mặc một thân quần áo mới, trên đầu mẹ Anh Tử còn cài trâm hoa đỏ, trên mặt cũng tô son phấn.



Liên Mạn Nhi chưa từng ở khoảng cách gần mà nhìn mẹ Anh Tử, hôm nay

mới có dịp đánh giá bà ta một phen. Vóc dáng mẹ Anh Tử hơi thấp, lưng

hơi gù, khuôn mặt hẹp, đầy vết nhăn. Nhìn qua cũng có thể thấy lúc trẻ

tuổi cũng không phải là người xinh đẹp gì. Đối với vợ chồng này có thể

sinh ra Anh Tử có dung mạo như vậy cũng coi là khó có được, cũng khó

trách bọn họ có “kỳ vọng” lớn như vậy với Anh Tử.



Hai người ăn mặc như vậy, vừa gặp mặt đã thân mật chào hỏi hẳn là

nhận được tin Liên Hoa Nhi tới liền chạy tới đây. Trước kia là cha Anh

Tử ra mặt, giờ thì ngay cả mẹ Anh Tử cũng tới. Chẳng lẽ một chuyến đi

Thái Thương, cha Anh Tử với thân phận cha vợ Liên Thủ Nhân càng xác định rõ ràng nên càng thêm lo lắng, cố gắng tính toán để mẹ Anh Tử cũng đi

ra ngoài nhận “thân thích”.



Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy liền liếc nhìn Liên Hoa Nhi một cái, thấy mặt Liên Hoa Nhi đã đen.



“Chất nữ” là khẩu ngữ ở nông thôn để gọi cháu gái thân thiết. Nhưng

mà cũng không quá nghiêm khắc về cách gọi này, vì Liên Mạn Nhi cũng nghe thấy có người cũng gọi cháu ngoại gái như vậy.



Liên Hoa Nhi vốn kiêu ngạo, tự cho là mình thân phận cao quý, bị cha

mẹ Anh Tử gọi như vậy tự nhiên là thấy vô cùng mất mặt, xấu hổ.



“Hoa nhi tỷ, vậy mọi người cứ nói chuyện tiếp, muội đi về trước nấu cơm đây.”



Liên Mạn Nhi cười thầm một tiếng, vừa nói xong liền quay người đi, để lại Liên Hoa Nhi đối phó hai người kia. Dù sao phiền toái này cũng do

nàng ta chọc ra.



“Chờ tỷ một chút.” Liên Hoa Nhi làm gì có chuyện nguyện ý tiếp chuyện hai người kia, liền xoay người muốn đuổi kịp Liên Mạn Nhi.



Đang tiếc, Liên Hoa Nhi chạy không kịp, đã bị cha Anh Tử đưa tay kéo lại.



Cha Anh Tử vừa ưỡn ngực, tươi cười nói vừa kéo mẹ Anh Tử đang đứng

ngây ngốc bên cạnh lên trước mặt Liên Hoa Nhi: “Đại chất nữ, cháu trở

lại sao không cho người báo tin gì, cũng không cùng bà ngoại trẻ cháu

tán gẫu.”
Liên Mạn Nhi cùng Trương Thái Vân trao đổi một ánh mắt. Thì ra cha mẹ Anh Tử mặc quần áo mới là định tới giúp đỡ tiếp khách.



Hộ nông dân tiếp khách thường có thói quen mời tới một số người đến

cùng khách khứa nói chuyện, ăn cơm. Người được mời tới hoặc là người có

đức cao vọng trọng hoặc là có quan hệ thân thiết với chủ nhà và khách

nhân.



Được mời tới làm người tiếp khách cho nhà khác đối với người nông dân là một việc hết sức có thể diện. Cha mẹ Anh Tử thấy Liên Hoa Nhi tới

liền cảm thấy thân phận của họ có thể làm người tiếp khách nên mới tới

đây.



Thật đúng là … làm cho người ta không còn lời nào để nói.



Nhưng Liên Mạn Nhi còn không biết, khi nghe nói Ngũ Lang khảo trúng

học trò nhỏ, trong nhà Liên Thủ Tín chắc chắn có mời khách nên hôm qua

cha Anh Tử đã định tới tự nhận làm người tiếp khách nhưng nghe tới Liên

Thủ Tín có mời đám người cha con Vương cử nhân, còn có mấy nhân vật rất

có thể diện ở mấy thôn xung quanh nữa, cha Anh Tử còn có chút e sợ với

mấy người này nên không dám tới.



Hôm nay Liên Hoa Nhi đã tới, đó là thân thích thực sự của bọn họ, hai vợ chồng này đã nghĩ tới chuyện tới được ăn một bữa. Một điều nữa là

một nhà Liên Thủ Tín đối xử với bọn họ rất lãnh đạm, họ muốn thông qua

Liên Hoa Nhi làm cầu nối để Liên Thủ Tín hiểu được hai nhà thực sự là

thân thích, kéo gần quan hệ lại, sau này có thể tốt tới độ thường xuyên

qua lại.



Cha Anh Tử còn dám to tiếng với Liên Hoa Nhi hẳn là đã được Anh Tử dặn dò.



Liên Hoa Nhi ngồi dưới đất vừa thẹn vừa tức. Nàng ta cũng hiểu được

không tìm người tới hỗ trợ thì một mình nàng ta đối phó với cha mẹ Anh

Tử chỉ có thiệt. Liên Hoa Nhi từ từ bò dậy, thừa lúc hai người kia không chú ý liền gắng gượng đôi chân bó nhỏ, chạy về nhà Liên Mạn Nhi.



Liên Mạn Nhi cùng Trương Thái Vân vội vàng lui về phía sau cửa làm bộ như đang chơi đùa trong sân.



Một lát sau đã thấy Liên Hoa Nhi sắc mặt đỏ bừng thở hồng hộc chạy

vào. Vào đến trong rồi, Liên Hoa Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, chân như mềm nhũn ra thiếu chút nữa thì ngã trên mặt đất, đồng thời trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh, hóa ra là do chạy gấp quá bị đau chân.



Liên Mạn Nhi biết chuyện nhưng vẫn cố ý hỏi: “Hoa nhi tỷ, có chuyện gì vậy?"