Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 498 : Giật mình

Ngày đăng: 16:52 18/04/20


“Ta …” Liên Hoa Nhi chịu đựng đau đớn vừa thẹn vừa giận nhìn về phía Liên Mạn Nhi.



Liên Mạn Nhi thì mặt không đổi sắc nhìn lại Liên Hoa Nhi, không làm

ra bộ ân cần nhưng cũng không nhìn ra chút hả hê. Liên Hoa Nhi cũng

không đáng giá để nàng để tâm.



Liên Hoa Nhi không khỏi nghi hoặc chẳng lẽ Liên Mạn Nhi thật không

biết vừa rồi bên ngoài có chuyện gì? Bởi vì theo ý nghĩ của nàng ta nếu

như đổi lại nàng ta là Liên Mạn Nhi, nàng ta tuyệt đối sẽ không làm như

vậy.



Liên Hoa Nhi đnag nghẹn uất ở trong lòng, đang muốn kể ra chuyện vừa

rồi nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về. Nàng ta có thể nói gì,

nói với Liên Mạn Nhi rằng nàng ta bị hai vợ chồng nhà kia khiến cho nhục nhã sao? Điều này đương nhiên không được, hơn nữa … Liên Hoa Nhi liếc

nhìn về phía chính viện, chuyện vừa phát sinh mà để cho Tống Hải Long,

hoặc Tôn đại nương, tiểu Hồng biết được thì khó tránh khỏi một trận tức

giận, mà nàng ta cũng mất sạch mặt mũi.



Vậy thì chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, nuốt máu vào trong mà nhịn thôi.



Trong lòng Liên Hoa Nhi đã nghĩ ra vô số kế độc để báo cái thù này nhưng ngoài mặt cũng không dám lộ ra một chút nào.



Liên Hoa Nhi nói: “Không có chuyện gì, chỉ là vừa rồi không cẩn thận ngã đau chân.”



Liên Mạn Nhi cười thầm trong lòng, nói: “Hoa nhi tỷ, đường ở nông

thôn cũng không thể so với huyện thành, tỷ đi lại cẩn thận một chút.”



Liên Hoa Nhi liền giơ tay về phía Liên Mạn Nhi nói: “Mạn nhi, sao còn đứng đấy. Muội không thấy chân của tỷ còn đau sao? Qua dìu tỷ về phòng

đi.”



Liên Mạn Nhi liền nói: “Hoa nhi tỷ, tỷ đừng động đậy. Cứ ở yên đấy,

muội đi tìm thuốc cho tỷ, để Thái Vân tỷ đi báo cho Tôn đại nương cùng

tiểu Hồng tới hầu hạ tỷ.”



Vừa nói, Liên Mạn Nhi vừa cùng Trương Thái Vân rời đi.



Còn lại Liên Hoa Nhi ở lại cũng không phải, đi cũng không phải, không khỏi chán nản. Nàng ta vốn định mượn cơ hội này để Liên Mạn Nhi đỡ

mình, làm cho Tôn đại nương cùng tiểu Hồng nhìn một chút xem hai tỷ muội các nàng thân mật cỡ nào. Vậy mà Liên Mạn Nhi đáng hận lại phủi sạch
với cha mẹ mình không cần khách khí với Liên Hoa Nhi.



Vậy sẽ là cái nhược điểm gì? Liên Hoa Nhi kia rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện xấu?



“Mạn nhi, con nghĩ gì vậy?” Trương thị đánh mấy quả trứg gà, ngẩng

đầu nhìn thấy Liên Mạn Nhi đang ngẩn người liền nói: “Cũng đừng đứng mãi ở đây, khói xông lửa đốt. Cũng không có việc gì cần con làm, con cùng

Thái Vân ra ngoài chơi đi, không thì lên nhà tiếp khách.”



Nghe Trương thị nói vậy, Liên Mạn Nhi mới phục hồi lại.



“Mẹ, con nhìn thấy…” Liên Mạn Nhi đem chuyện thấy cha Anh Tử đánh ngã mẹ Anh Tử kể lại cho Trương thị.



Trương thị nghe xong thở dài.



Vợ Đại Lương tử ôm bó củi từ ngoài đi vào nghe thấy cũng thở dài nói: “mẹ Anh Tử bị đánh như vậy cũng không phải ngày một ngày hai.”



Liên Mạn Nhi đối với tin tức này cũng mới nghe thấy lần đầu liền có chút kinh ngạc.



“Cha Anh Tử hay đánh mẹ nàng?”



“Thường xuyên.” Vợ Đại Lương tử gật đầu “Ta vẫn nghe bà nội bọn nhỏ

nói mẹ Anh Tử từ xa gả tới cũng lưu loát làm con dâu có thể diện. Chính

là số mệnh không tốt gặp cha Anh Tử, vừa vào cửa đã bị đánh. Bỗng nhiên

muốn đánh là đánh. Sinh hài tử, nghe lời răm rắp cũng đánh. Đem tiểu

nương tử đánh đến ngây ngốc. Cha Anh Tử là một đầu hổ nhi…”



Đầu hổ nhi là thổ ngữ ở đây, cũng không phải là nói lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh mà là chỉ người thiếu tâm nhãn.



Thì ra Anh Tử ở trong hoàn cảnh bạo lực gia đình mà lớn lên, Liên Mạn Nhi nghĩ thầm.



Trong phòng bếp, mấy phụ nhân đều có chút thổn thức. Ở cái thời đại

trọng nam khinh nữ này, nam nhân đánh vợ là chuyện thường tình. Thậm chí có người dã man, lúc tân nương tử mới vào cửa ra oai phủ đầu liền, dù

có sai hay không đều bị đánh. Rất nhiều nữ nhân gả vào nhà chồng bị đánh như cơm bữa. Có mẹ chồng cùng nam nhân còn lấy mĩ danh là “dạy vợ”.



“… Trong mấy đứa con, Anh Tử là đứa có diện mạo tốt nhất làm cho cha

nàng có ý nghĩ khác, ở nhà đem Anh Tử thổi phồng lên trời như … cây rụng tiền…” Vợ Đại Lương tử lại tự kể chuyện tiếp.