Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 509 : Cuối hè
Ngày đăng: 16:53 18/04/20
Năm trước đi Thái Thương, thấy có bán hạt giống lúa mì, Liên Mạn Nhi
muốn mua cả hạt giống vụ mùa đông lẫn mùa xuân. Nhưng bởi vì khi đó dù
mua hạt giống lúa mì mùa đông về cũng không kịp gieo hạt, vì vậy mới chỉ mua hạt giống lúa mì vụ xuân.
Ở Thái Thương mấy ngày, nàng rất cẩn thận cảm nhận nhiệt độ mùa đông ở đó, còn hỏi thăm đầy tớ. Nhiệt độ mùa đông ở Thái Thương không khác ở
Tam Thập Lý doanh tử là bao. Liên Mạn Nhi đoán rằng khoảng hai, ba độ.
Thái Thương có thể trồng lúa mì vụ đông thì Tham Thập Lý doanh cũng có
thể.
Có tiền lệ trồng thành công lúa mì vụ xuân, người một nhà tương đối dễ dàng đồng ý trồng lúa mì vụ đông.
Nhưng trồng lúa mì mùa đông nguy hiểm hơn trồng lúa mì mùa xuân. Cũng có thể nói, trồng lúa mì vụ xuân không có gì mạo hiểm nhưng trồng lúa
mì mùa đông lại có. Dù sao bên này chưa từng có người trồng, dù Liên Mạn Nhi phán đoán lúa mì vụ đông có thể an toàn sống sót qua mùa đông nhưng tình huống thực tế ra sao, chỉ có thể biết sau khi đã trồng xuống.
“Lần này chúng ta đừng trồng nhiều quá.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một
chút, liền nói, “Lúa mì vụ xuân chúng ta mua hạt giống cho mười mẫu đất, lúa mì mùa đông cứ mua khoảng ba, bốn mẫu thử trước xem sao.”
Nếu là nhà khác, muốn bỏ ra ba, bốn mẫu đất thử trồng một loại cây
trồng, hơn nữa còn biết sẽ có mạo hiểm sẽ là điều khó khăn. Nhưng ở nhà
Liên Mạn Nhi, mọi người đều tỏ ra đồng ý.
Cây ngô, khoai lang, lúa mì vụ xuân cũng là những thứ nơi này chưa
từng trồng, thậm chí ngày trước người ta còn không cho rằng ngô là lương thực. Trải qua những việc này khiến cho đầu óc và suy nghĩ của người
một nhà càng thêm linh hoạt. Lá gan cũng lớn hơn, huống chi những thứ
này còn mang đến lợi nhuận lớn cho họ.
Hạt giống lúa mì vụ đông, người một nhà quyết định đi Thái Thương
mua. Nhưng bọn họ cũng không định tự đi mà là nhờ người đi mua.
Bây giờ chưa tới lúc trồng lúa mì vụ đông, nhưng các loại cao lương, hạt kê kia sau khi thu hoạch xong là vừa vặn tới lúc trồng.
“Chờ ngày mai ta lên trấn trên một chuyến, nói chuyện với nhà lão
Trịnh. Nghe nói trong vài ngày tới bọn họ sẽ có một thương đội tới Thái
Thương, đúng lúc nhờ bọn họ mua về cho chúng ta. Người ở đây đều quen
họ, chuyện gì cũng yên tâm.”
Quyết định như vậy xong, hôm sau Liên Thủ Tín quả thật cầm tiền đi
Trịnh gia, Trịnh gia rất vui sướng đòng ý, bảo đảm sẽ kịp thời mang hạt
giống lúa mì vụ đông về cho bọn họ.
dò.
Ngũ Lang nhẹ nhàng gật đầu bảo vâng.
Liên Mạn Nhi cũng chuẩn bị cho Ngũ Lang không ít ngân lượng, cả bạc nén lẫn bạc vụn, cả chuỗi đồng tiền cũng có.
“Ca, lần này ca đi phủ thành, đừng tiết kiệm tiêu xài. Cái gì nên
tiêu thì cứ tiêu. Chúng ta làm ra tiền là để cả nhà sống tốt hơn, chỉ có bạc cũng chẳng để làm gì. Bạc kiếm ra là để tiêu. Chỉ cần tiêu đúng chỗ sẽ không thấy đau lòng.” Lúc Liên Mạn Nhi đưa tiền cho Ngũ Lang cũng
dặn thêm mấy câu.
“Ca hiểu.” Ngũ Lang gật đầu, cẩn thận cất túi bạc đi.
Lỗ tiên sinh, Ngũ Lang và Vương Ấu Hắng đi phủ thành, Liên Thủ Tín
thuê tổng cộng hai chiếc xe, một xe cho người ngồi, một xe chở hành lý,
còn chuẩn bị không ít sản vật của điền trang, chủ yếu là hạt sen, củ ấu
và hạt khiếm thảo.
Mùa này đúng là lúc thu hoạch ba thứ này, đều chọn phần tốt nhất, gói riêng từng cân một để Ngũ Lang đem đi phủ thành làm lễ tặng. Đây cũng
là phương pháp tuyên truyền tốt cho hồ sen nhà nàng.
“Ca, mọi thứ đều dựa vào ca đó.” Lúc tiễn Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi cười dặn dò.
“Ừ.” Ngũ Lang nghiêm túc gật đầu.
……
Tiễn đoàn người Ngũ Lang đi vài ngày, Trương thị đang dẫn theo Liên
Chi Nhi và Liên Mạn Nhi thái và phơi khô đồ ăn thì Ngô Vương thị dẫn Ngô Gia Ngọc tới. Ba mẹ con tạm thời dừng tay, cùng Ngô Vương thị và Ngô
Gia Ngọc vào phòng ngồi nói chuyện.
“Chi Nhi, Mạn Nhi, các con đưa Gia Ngọc sang Tây phòng chơi đi.” Ngô
Vương thị trao đổi ánh mắt với Trương thị, Trương thị liền nói.
Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi và Ngô Gia Ngọc đều ra khỏi Đông phòng,
lúc ra ngoài, Liên Mạn Nhi còn xoay người đóng cửa, liền nghe thấy Ngô
Vương thị gấp rút mở miệng.
“Đám người Chu bộ khoái đã trở lại."