Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 510 : Đầu thu
Ngày đăng: 16:53 18/04/20
Liên Mạn Nhi nghe thấy câu này, liền dừng lại. Lượng tin tức bao hàm
trong những lời này quá lớn. Ngoài đám người Chu bộ khoái trở về, còn có ai đi cùng? Bọn họ trở về làm gì? Là tạm thời có việc phải trở lại hay
về rồi sẽ không quay lại Thái Thương nữa?
Liên Mạn Nhi rất muốn nghe tiếp nhưng có Ngô Gia Ngọc ở bên canh,
nàng cũng chỉ có thể đóng cửa Đông phòng rồi đi cùng Ngô Gia Ngọc tới
Tây phòng. Liên Chi Nhi đang ngồi trên đệm nhỏ trải trên giường gạch,
Liên Mạn Nhi bê một ít điểm tâm và trái cây, rót trà cho Ngô Gia Ngọc,
ba cô nương ngồi trên giường gạch, Ngô Gia Ngọc cầm làn tre bên cạnh,
xem mấy thứ Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi đang thêu dở.
“Gia Ngọc, ăn gì đi.” Liên Chi Nhi mời Ngô Gia Ngọc.
“Vâng.” Ngô Gia Ngọc dịu dàng lên tiếng, ánh mắt lại không rời khỏi đồ thêu của Liên Chi Nhi.
Liên Mạn Nhi quan sát Ngô Gia Ngọc một lúc, chuyện Chu bộ đầu trở lại không giống với chuyện của Triệu Tú Nga, Ngô Gia Ngọc chắc cũng biết
chút ít. Ngô Vương thị và Trương thị đuổi các nàng ra ngoài nhất định vì nếu nói đến chuyện Chu bộ đầu trở lại, sẽ phải nhắc đến chuyện của
Triệu Tú Nga, sợ có các tiểu cô nương là các nàng ngồi cạnh sẽ không
tiện.
Như vậy mọi người coi như không biết chuyện của Triệu Tú Nga, chỉ hỏi Ngô Gia Ngọc chuyện Chu bộ đầu trở lại, chắc sẽ không có vấn đề gì.
Nghĩ vậy, Liên Mạn Nhi liền cười nói chuyện với Ngô Gia Ngọc, cũng rất nhanh dẫn dắt câu chuyện vào đề tài chính.
“Thím lần này tới, có phải vì nghe thấy tin tức gì bên Thái Thương không?” Liên Mạn Nhi hỏi Ngô Gia Ngọc.
“Ừ.” Ngô Gia Ngọc gật đầu, “Cả nhà Chu bộ đầu đã trở về.”
“Cả nhà đều về, sao lại thế?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.
“Nhà chúng ta cũng mới biết. Nghe nói hôm trước họ đã trở lại, đều ở
huyện thành, hôm nay một mình Chu bộ đầu về trấn trên, mọi người mới
biết.” Ngô Gia Ngọc liền nói với Liên Mạn Nhi, “Cả Chu bộ đầu lẫn vợ
hắn, cả cha vợ hắn đều trở về. Nghe nói cha vợ hắn bị bệnh rồi, ở Thái
Thương bên kia không biết làm thế nào, sợ có chuyện gì không tốt, liền
đều quay về đây. Kết quả lần này tìm lang trung ở huyện thành xem bệnh,
lại uống thuốc, bệnh cũng tốt lên.”
“Chu bộ đầu nói, ở Thái Thương có rất nhiều việc không tốt. Vợ hắn,
đây.” Liên Thủ Tín liền nói.
“Ưu tiên người mua ngó sen về ăn, những người đầu cơ trục lợi kia cứ
xếp sau đi.” Liên Mạn Nhi không nghĩ chút nào mà nói luôn, “Trước tiên
nộp tiền đặt cọc ở chỗ chúng ta để ưu tiên.. Khống chế số lượng một
chút, kiểm soát số người mua.”
“Được.” Liên Thủ Tín gật đầu.
Những ngày qua Liên Thủ Tín dẫn theo đứa ở làm việc ở hồ sen, còn
phải tiếp những người tới mua ngó sen, thỉnh thoảng còn phải coi sóc
Liên ký, bận rộn, cực khổ.
“Mẹ, mấy ngày qua cha con mệt muốn chết rồi, buổi tối thêm món ăn cho cha đi.” Liên Mạn Nhi cất bàn tính và sổ sách liền cười nói với Trương
thị.
“Được, cha bọn nhỏ muốn ăn gì?” Trương thị liền hỏi Liên Thủ Tín.
“Ăn gì cũng được, ta không kén chọn.” Liên Thủ Tín nói.
“Thế sao được.” Liên Mạn Nhi lại bắt đầu sắp xếp, “Lát nữa chúng ta
lên trấn trên mua hai cân xương sườn, ngó sen kia nhà chúng ta còn chưa
được ăn, tối chúng ta ăn ngó sen hầm xương.”
“Được đó.” Đôi mắt to của tiểu Thất cong như hai vầng trăng khuyết.
“Được.” Liên Thủ Tín thấy tiểu khuê nữ đề nghị, tiểu nhi tử lại thích ăn, liền gật đầu.
“Con thấy tôm trong ao cá cũng lớn rồi, tối bắt một ít lên ăn đi. Mẹ, hôm trước con nói với mẹ móntôm nướng, mẹ có thể làm được không?”
“Có thể.” Trương thị gật đầu, “Hôm đó nghe con nói, cũng không khó
lắm. Nhưng lúc nấu con cứ nói lại cách làm với mẹ một lần… Nhưng mà,
không chờ ca con trở về ăn cùng sao?”
“Không sau đâu.” Liên Mạn Nhi nói, “Chúng ta thử ăn chỗ tôm đó trước, chờ đến lúc ca trở về, chúng ta lại làm thêm nhiều món khác.”
Bên này đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng pháo nổ bên ngoài.