Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 51 : Giết Gà

Ngày đăng: 16:45 18/04/20


Editor: Rabbitdethuong

“Thanh âm nhỏ thật nhỏ, gọi cả đêm, thời điểm gần sáng mới rời đi.”

Liên Mạn Nhi tiếp tục nói, “Thật đáng thương, ta muốn đi mở cửa cho hắn, nhưng mà căn bản không nhúc nhích được. Tỷ, tỷ không nghe thấy sao?”



“Nhị tỷ, đệ cũng nghe thấy .” Tiểu Thất nhích lại gần Liên Mạn Nhi,

“Đệ còn nhìn thấy, một tiểu đoàn thật nhỏ, ta muốn đi ôm hắn, trên người hắn đều là máu…”



“Hai người các ngươi chớ nói nhảm.” Chu thị trắng bệch nghiêm mặt quát.



“Nội, cháu không có nói bậy, thật sự, về sau hắn đi rồi, giống như

là vừa thương tâm lại tức giận, cũng không biết đi đâu. Nội, ngài có

nghe thấy gì không, hắn có đến gõ cửa phòng của ngài hay không?” Liên

Mạn Nhi ngây ngô hỏi.



Bờ môi Chu thị đều có chút phát run, Liên Tú Nhi ở bên cạnh cũng nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra thần sắc hoảng sợ.



“Lão cô sao thế?” Liên Mạn Nhi giả bộ như mới nhìn rõ Liên Tú Nhi khác thường, “Lão cô, trên mặt ngươi sao lại có một dấu chân.”



Liên Mạn Nhi chỉ vào khối tím xanh trên mặt Liên Tú Nhi. Vết thương

của Liên Tú Nhi đều trải qua xử lý đơn giản , nhưng vẫn có thể mơ hồ mà

thấy rõ hình dạng vết thương.



“Chân thật nhỏ, hình như là bị tiểu oa nhi giẫm.” Liên Mạn Nhi nhìn

một hồi còn nói thêm, “Lão cô, không phải đứa bé kia hắn đi tìm ngươi

a.”



Liên Tú Nhi bị hù oa một tiếng lại khóc lên.



“Nương, nương cứu ta a, ta không phải cố ý.”



“Đừng sợ, đừng sợ, không chuyện gì, có nương ở đây.” Chu thị vội vàng an ủi Liên Tú Nhi.



Người nông thôn đều vô cùng mê tín, đối với chuyện thần thần quỷ

quỷ, đều lựa chọn thái độ thà tin rằng có còn hơn là không. Chu thị

trong lòng vốn nghi ngờ là mấy hài tử Liên Mạn Nhi đã hạ thủ, thế nhưng

lại không có một chút chứng cớ, Liên Tú Nhi cũng nói không phát hiện

người, thậm chí không biết có bao nhiêu người đánh nàng, trong quá trình đều không có phát ra tiếng động. Lại nói tiếp. Mấy người Liên Mạn Nhi

bất quá là tiểu hài tử, không thể nào làm được chuyện cẩn thận như thế.



Hai người Chu thị cùng Liên Tú Nhi chột dạ. Lại nghe Liên Mạn Nhi

nói, cũng đã tin tám chín phần: Là tiểu hài tử kia chết không cam lòng,

không chịu đi, muốn tìm bọn họ báo thù.



Liên Tú Nhi cùng Chu thị đều không có ăn sáng, mấy người Liên Mạn Nhi lại ăn rất ngon.



Ăn sáng xong, Liên lão gia tử đem túi thuốc lá cất ở trên người, lại chuẩn bị ra đồng.



Liên Mạn Nhi tranh thủ thời gian chạy tới, giật giật ống tay áo Liên Thủ Tín.



“Cha, ngài không phải có chuyện muốn cùng gia thương lượng sao?”



“Đúng.” Liên Thủ Tín gật đầu nói.”Phụ thân, ta cùng ngài thương lượng chút chuyện.”



“Nói đi, chuyện gì?”



“Lần này mẹ của Mạn Nhi thân thể không khỏe, vừa bị mất nửa cái mạng. Thạch thái y căn dặn. Trong tháng này phải tĩnh dưỡng cho thật tốt. Phụ thân, con muốn cho mấy hài tử thay phiên chăm sóc nàng. Nàng cần bồi

bổ, người xem có thể mua chút gạo cùng bột mì, còn có trứng gà.” Liên

Thủ Tín cùng Liên lão gia tử thương lượng nói.


gà.



“Nội, mọi người nói ở cữ cần được uống canh gà, cháu giết một con gà

cho nấu canh cho mẹ a.” Liên Mạn Nhi tìm Chu thị thương lượng.



“Cái gì!” Chu thị thiếu chút nữa từ trên giường gạch nhảy xuống, giống như là Liên Mạn Nhi muốn mạng của bà.



“Không giết con đẻ trứng, không phải vẫn còn có trứng đấy sao?” Liên Mạn Nhi chặn lại nói.



“Không đẻ trứng cũng không thể giết. Ngươi cái tiểu nha đầu, lá gan

càng lúc càng lớn rồi, khẩu khí thật lớn, còn muốn uống canh gà, ngươi

không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem…”



Liên Mạn Nhi không có đợi nghe Chu thị mắng xong, quay người đi ra.



Chu thị từ trong nhà mắng một hồi, lại cùng đi ra mắng, cũng không

dám mắng quá phận. Bà mắng sau nửa ngày, thấy Liên Mạn Nhi vô thanh vô

tức, liền cho rằng Liên Mạn Nhi cắt đứt tâm tư này. Thấy sắp phải làm

cơm trưa, Chu thị đi về phía sân sau hái đồ ăn trong vườn.



Liên Thủ Tín mang theo Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang phụ giúp đẩy một xe đậu phộng trở về.



“Cha, ngài đem con gà này giết đi, con sẽ không giết gà.” Liên Mạn

Nhi cùng tiểu Thất ôm một con gài mái đưa cho Liên Thủ Tín, “Giết nấu

canh cho mẹ uống.”



“Nội con biết không?” ý tứ của Liên Thủ Tín, là hỏi Chu thị đã đáp ứng chưa.



Liên Mạn Nhi khẳng định gật đầu, “Biết rõ.” Nàng cùng Chu thị đã từng nói qua, Chu thị đương nhiên đã biết, bất quá không có đáp ứng.



Liên Thủ Tín liền cho rằng là Chu thị đã đáp ứng, lấy dao phay, ngồi xổm trước sân bên cạnh vườn dưa, đem gà giết đi.



“Cha mau trở về đi thôi, để cho tỷ ở lại giúp con thôi.” Liên Mạn Nhi vội vàng nói Liên Thủ Tín đi mau.



Thời điểm đợi Chu thị từ sân sau chạy tới, Liên Thủ Tín đáp ứng phụ

giúp rồi, Chu thị nhìn thấy gà mái đã một mạng quy thiên, đang bị Liên

Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi ném vào nước sôi nhổ lông.



Chu thị lập tức kêu trời kêu đất.



“Ngươi cái tiểu nha đầu, ranh con, ngươi ăn gan hùm mật gấu…”



Liên Nha nhi không dùng được, hai người Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ đi

ra ngoài kết bạn, Tưởng thị không biết trốn chạy đi đâu rồi, Liên Tú

Nhi bị thương, đồng thời bị dọa vỡ mật, không thể tới trợ giúp, Chu thị

cũng không thể ngất đi, chỉ có thể khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại. Thế

nhưng mà Trương thị ở trong Tây Sương phòng không lên tiếng, mấy hài tử

nên làm gì thì làm cái đó, Chu thị liền không thể làm gì.



Đợi Liên lão gia tử trở về, Chu thị liền tố cáo.



“… Không có vương pháp rồi, sau lưng ta liền giết gà ăn.”



Liên Thủ Tín lắp bắp kinh hãi, trong lòng ý thức được cái gì, nên cái gì cũng chưa nói ra.



“Là ai giết gà?” Liên lão gia tử hỏi.



“Phụ thân, là con.” Liên Thủ Tín đáp.