Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 52 : Giằng Co

Ngày đăng: 16:45 18/04/20


Edit: Rabbitdethuong

Beta: Tiểu Tuyền

“Cái gì? Gà là ngươi giết? Cái miệng ngươi là chết thèm rồi hả, ta

lớn tuổi như vậy, có mấy con gà từ nhỏ cho ăn đến lớn, ta đều không nỡ

ăn, ngươi lại ăn. Sao ngươi không giết ta luôn đi.” Chu thị chỉ vào Liên Thủ Tín mắng. Nàng biết rõ gà là cho Trương thị ăn, không thể mắng

Trương thị, nên liền mắng Liên Thủ Tín.



Liên Thủ Tín có chút xấu hổ. Hắn là người thành thật, có thói quen

chịu khổ trước, hưởng thụ sau, hiện tại ăn trước, trong lòng không hiểu

nên có một ít cảm giác tội lỗi.



Nhưng mà gà là cho Trương thị ăn, Trương thị đã mất hài tử, còn chảy

nhiều máu như vậy, Trương thị đúng là cần ăn gà mái. Về phần Liên Mạn

Nhi nói giết gà là Chu thị biết đến, Chu thị lại nói là giết gà sau lưng bà. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, trong lòng của hắn nghi hoặc, thấy

Liên Mạn Nhi không ra, hắn càng đoán được ngọn nguồn của sự tình.



Như vậy chỉ có thể là hắn gánh chịu trách nhiệm của việc này.



Liên Thủ Tín cúi thấp đầu , mặc kệ Chu thị mắng hắn như thế nào, hắn cũng không lên tiếng.



“Mẹ cháu ở cữ, sao lại không thể ăn con gà. Cho dù đem gà đều giết

hết, mà có thể đổi về thân thể tốt cho mẹ cháu, thì cũng đáng.” Liên Mạn Nhi mở miệng nói, “Nội, cháu và nội đã thương lượng qua, ngài không đáp ứng, còn mắng cháu cùng mẹ cháu. Chẳng lẽ mẹ cháu ở trong lòng ngài còn không đáng giá bằng một con gà hay sao?”



“Quả nhiên là ngươi, ngươi là cái tiểu nha đầu muốn cưỡng ép ta, lão

Tứ, ngươi cùng thê tử của ngươi chính là hiếu thuận với lão nhân như vậy hay sao?” Chu thị chỉ vào Liên Thủ Tín nói.



“Nói nhao nhao cái gì, một con gà thôi, ăn liền ăn đi. Ngươi nên sớm

nghĩ đến hầm cách thủy cho thê tử Lão Tứ ăn.” Liên lão gia tử nói.



Chu thị nghe Liên lão gia tử nói như vậy, cơ hồ tức giận đến ngã ngửa.



“Ông trời ơi, ta là từ dưới đất chui lên đó, đi sớm về tối chỉ vì

muốn chăm sóc tốt mấy con gà này, muốn ăn đúng không, tốt. Ta hôm nay

đều giết hết, để cho nàng ta ăn đủ.” Chu thị đạp đạp đạp từ trong nhà đi ra. Theo gian ngoài lấy một thanh dao phay, liền chạy đến chuồng gà.



Liên Thủ Tín, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ, Hà thị, Triệu thị, còn có mấy tiểu tử đều đi ra theo.



Chu thị tuy rằng là chân bó, nhưng lúc này lại đi rất nhanh, Hà thị

đưa tay kéo một phen, đương nhiên không có giữ chặt, nên Chu thị vung

vẩy lấy dao phay liền tiến vào chuồng.



Liên Thủ Tín là người đầu tiên muốn đuổi theo.




Hà thị nghe thấy Liên lão gia tử nói như vậy, không dám nói gì khác

nữa, chỉ phải bỉu môi, chọn lấy một con nhỏ một chút đưa tới cho Trương

thị.



Trương thị nhìn thấy là một con gà mái nhỏ vẫn còn đẻ trứng, cũng rất đau lòng.



“Nội bọn nhỏ thực xuống tay được, con gà hoa lau này vẫn còn đẻ trứng…”



“Thê tử Lão Tứ ngươi nếu không muốn ăn, ta mượn…”



Liên Mạn Nhi liền đi qua đem con gà mái nhỏ nhận lấy, “Nương, Nhị

thẩm đưa cho chúng ta, đây là tình cảm của nhị thẩm, không thể tổn

thương mặt mũi nhị thẩm.”



“Ngươi tiểu nha đầu này.” Hà thị nhìn cái tay trống rỗng, dứt khoát

ngồi vào mép giường gạch “Lần trước được ăn bánh chiên áp chảo, may mắn

mà có Mạn Nhi, lần này cũng thế, mọi người bọn ta đều là dựa vào hào

quang của các ngươi, mới có thể ăn thịt gà.”



“Nhị thẩm, lời này của ngài cháu không dám nhận đâu. Vừa rồi chúng ta đều thật sự nhìn thấy, hai con gà này là bị thương, còn khỏe, còn có

thể nuôi dưỡng tốt, nhưng Nhị thẩm ngài vừa bắt đến phòng trên, lại là

hai con gà chết.”



Hà thị thấy Liên Mạn Nhi biết được ngọn nguồn sự việc, cũng không thể nói gì khác, liền nói muốn đi làm cơm, quay người rời đi.



Cơm tối hôm nay, Liên gia ăn thịt gà hầm cách thủy, nhưng có người ăn vui vẻ, có người ăn nghiến răng nghiến lợi, còn có ăn trong tâm sự nặng nề.



Lúc nửa đêm, Liên Mạn Nhi đang ngủ ngon, thì Liên Tú Nhi ở bên ngoài đập cửa rung trời, nói là Chu thị phát bệnh rồi, kêu bọn họ đi qua

nhanh.



Người một nhà vội vàng bắt đầu mặc quần áo, ngoại trừ Trương thị không thể ra khởi giường để đi, tất cả mọi người đều đi.



Liên Thủ Tín là người đầu tiên đi ra ngoài, Liên Mạn Nhi lập tức ngăn cản hắn.



“Cha đừng nóng vội, con có mấy câu muốn nói với cha, sau đó chúng ta hãy đi.”



“Nói cái gì, Mạn Nhi.”



Người một nhà đều nhìn về phía Liên Mạn Nhi.



“Phụ thân, khi gặp nội, cha cứ nói y lời của con nói, con cam đoan bệnh của nội lập tức có thể tốt.”