Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 527 : Ẩn tình
Ngày đăng: 16:53 18/04/20
Edit: Huong Duong
Không đợi Trương thị và Liên Mạn Nhi nói gì thì Hà thị đã hít một hơi, vỗ bắp đùi rồi bắt đầu càm ràm
“………..Nó là cái đồ sao chổi, ai cũng không thể lấy được cái gì từ tay nó. Trong lòng nó cũng chưa từng có Nhị lang, nó từ đầu tới cuối chỉ
chăm chăm vơ vét tiền cho nhà mẹ đẻ nó. …………………..”
Liên Mạn Nhi và Trương thị liếc nhau một cái, trong lòng cũng hiểu
rõ, đây là Hà thị đang nói tới Triệu Tú Nga. Nói Triệu Tú Nga kiếm tiền, tại sao Triệu Tú Nga có thể vơ vét tiền? Liên Thủ Nghĩa bọn họ chẳng lẽ không vơ vét sao? Nghe Hà thị mở miệng nói vơ vét, cho dù năm nay bọn
họ không bị bỏ tù, thì sớm hay muộn chuyện này cũng sẽ bị phanh phui.
“Nhà lão Triệu là người có lỗi, trong vấn đề hạt giống là nhà bọn họ
đưa ra chủ ý, thế mà khi xảy ra chuyện thì bọn ta bị chịu tội, nhà lão
lại không có chuyện gì. Nếu như không phải là chúng ta may mắn có người
hỗ trợ mới được thả ra, vì vậy bọn họ phải vào thế chỗ a.”
“Hai người nhà lão Triệu bị định tội gì?” Liên Mạn Nhi hỏi Hà thị.
“Thẩm cũng không rõ ràng lắm, nghe lão cô con nói, chắc cũng phải chịu tội lưu vong quá.” Hà thị trả lời.
Nhà lão Triệu và Liên Thủ Nghĩa, mấy người này đấu đá nhau mấy lần,
có thắng có thua, nhóm người Liên Thủ Nghĩa cũng chỉ hơi chiếm được chút thượng phong. Vậy mà lần này, nhà lão Triệu đã thua hoàn toàn. Ác nhân
cần có ác nhân trị, người mạnh còn có người khác mạnh hơn? Liên Mạn Nhi
đều lười quan tâm những chuyện này.
“Vợ Nhị lang không có trở lại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trương thị nhiệt tình hỏi han.
“Cái đồ sao chổi ấy, lão cô thật vất vả mới đem chúng ta ra ngoài
được, thế mà nó dám thủ thỉ đòi Nhị lang tìm cách thả hai người nhà lão
Triệu ra, còn nói cái gì mà nếu không làm cho cha nó với ca nó được thả
ra thì chúng ta không xong với nó, muốn cá chết lưới rách hay là thả
người ra……….. Bọn ta cũng không thèm để ý nó, có lão cô, lão Trịnh gia
những người này ở đó, thì Triệu gia nhà nó cũng không gây ra được chuyện gì.” Hà thị nói đến đây liền bày ra bộ dáng ưỡn ngực, ngẩng đầu, hiển
nhiên những lời phía sau này là học cách nói của Liên Thủ Nghĩa.
“ Vậy Tú Nga tẩu giờ đang ở đâu ạ?” Liên Mạn Nhi tiếp tục hỏi.
chuyện này, đều là do nàng ta gây ra. Mấy ngày qua, bà nội bọn nhỏ bắt
nàng ta xuống chuồng heo ở, phòng ở cũng không cho nàng bước chân vào.
Vợ Kế Tổ khó khăn lắm mới mang thai, nhưng ở trong đại lao cũng bị hành
hạ đến mất luôn.”
“Vợ Kế Tổ mang thai rồi?” Trương thị ngạc nhiên.
“Mang thai rồi, được khoảng ba bốn tháng rồi, nói là con trai.” Hà thị liền đáp.
Ba bốn tháng thì làm sao có thể nhìn ra nam hay nữ hay không, cái này Liên Mạn Nhi không rõ ràng lắm, chẳng qua nàng suy nghĩ một chút, ngày
đó nhìn mặt Tưởng thị có bộ dạng không một chút máu hóa ra là bởi vì như vậy.
“Nghiệp chướng………” Trương thị than thở.
“Tứ thẩm này, trong nhà hiện tại cũng chỉ có tẩu có thân thể tốt. Tẩu có khí lực, mà cũng có khả năng làm việc. Dù sao trong xưởng này cũng
cần phải có người làm, vừa hay tẩu lại có thể làm được việc này. Nếu
muội thấy ta không làm được việc gì thì có thể cho tẩu nhóm lửa cũng
được, được không?” Hà thị nhìn thấy vẻ mặt không đành lòng của Trương
thị liền nhân cơ hội mà nói, “Tiền công thì muội cứ xem xét mà trả, mà
không, không trả tiền thì tẩu cũng vẫn cứ làm việc cho muội, chỉ cần
muội cung cấp cho tẩu ba…… Không, hai bữa cũng được. Tẩu không kén chọn, có gì thì ăn đấy. Cứ giống như hai mẹ con Diệp Nhi là được rồi.”
Ở nhà không có việc gì để làm, chỉ có thể làm việc nhà, mà đi ra
ngoài có thể thông khí, lại còn có thể tán gẫu với các phụ nữ trong
thôn, lại bỗng nhiên có hai bữa cơm ngon để ăn, Hà thị vô cùng nguyện ý, thậm chí không có tiền công cũng rất vui vẻ. Hà Thị vui lòng, nhưng
Liên Mạn Nhi và Trương thị cũng không vui lòng.
“Nhị bá mẫu, người chân tay khỏe mạnh, những việc vặt kia cũng không
cần người phải làm. Chúng cháu sao dám thuê người, người không phải vội
về nhà sao?” Liên Mạn Nhi hạ lệnh trục khách.
Hà thị lại không muốn đi. Hai bên đang giằng co thì Liên Diệp Nhi mang vẻ mặt lo lắng chạy vào.
“Tứ thẩm, Mạn Nhi tỷ, không xong rồi. Ông nội, ông nội bị người ta khiêng trở về rồi…..”