Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 528 : Thăm
Ngày đăng: 16:53 18/04/20
Liên Diệp Nhi chạy tới báo tin Liên lão gia tử bị người ta khiêng trở về.
“Diệp Nhi, xảy ra chuyện gì?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.
“Mạn Nhi tỷ, muội không phải đang về nhà cho heo ăn sao?”Liên Diệp Nhi nhìn sang Hà thị đang trên giường gạch, nói
“Nhị bá mẫu, người không nghe thấy Diệp Nhi nói gì sao? Sao còn chưa
đứng dậy?” Liên Mạn Nhi lại nói với Hà thị một lần nữa, nghe thấy Liên
Diệp Nhi nói Liên lão gia tử xảy ra chuyện, thế mà Hà thị vẫn cứ ngồi
trên giường gạch giống như là không có ý tứ trở về.
“Ta…” Hà thị tính toán rồi mới chậm rãi xuống giường mang giày vào “Vậy chúng ta cùng trở về chứ?”
“Người cứ về trước đi.” Liên Mạn Nhi nói với Hà thị “Người không sợ
bà nội mắng à, trong nhà không có ai làm việc thế mà ngườilại ra ngoài
đi dạo.”
“Ta đây cũng không phải là đi dạo.” Hà thị lầm bầm “Lão thái thái hiện nay làm gì có hơi sức đâu mà đi mắng ta.”
“Tứ thẩm này, một lát nữa muội cũng về thăm lão gia tử sao?” Hà thị xỏ giầy, hỏi Trương thị.
Liên lão gia tử thẳng lưng đi ra ngoài, vậy mà khi về lại phải nhờ
người khiêng về, còn không biết có chuyện gì không, các nàng cũng muốn
qua xem một chút.
“Ừ ta cũng đi.” Trương thị liền nói.
Hà thị lúc này mới đi ra cửa.
“Chuyện ra làm sao, Diệp Nhi muội nói rõ cho chúng ta biết.” Lúc này Liên Mạn Nhi mới hỏi Liên Diệp Nhi.
“Muội trở về cho heo ăn.” Liên Diệp Nhi trả lời. Các ổ gà nhà nàng
đều đã đem tới hậu viện cửa hàng rồi, nhưng ba đầu heo lại chiếm diện
tích quá lớn, mà heo cũng không giống gà có thể len lén mang tới đây
được. Liên Diệp Nhi và Triệu thị mỗi ngày tới bên này làm công thẳng đến tối mới trở về, nhưng giữa buổi thì trở về cho heo ăn.
“Sau đó, muội nhìn thấy Đại bá, Nhị bá dùng cánh cửa khiêng nội trở
lại. Nhị bá thấy muội liền bảo muội ngay lập tức tới đây thông báo cho
Tứ thúc, Tứ thẩm. Nói là nội muốn tới đòi địa tô nhà lão Vũ, bị huynh đệ nhà họ đánh. Nói là rất nghiêm trọng, bảo Tứ thúc Tứ thẩm phải tới
ngay.” Liên Diệp Nhi nói xong lấy tay vuốt vuốt mặt mình. “Cái này gọi
là chuyện gì chứ, chúng ta nếu sớm chuyển ra thì cũng không có nhiều
chuyện như vậy. Mạn Nhi tỷ, trong lòng muội quay cuồng rồi, sau này bọn
Liên Mạn Nhi gật đầu với Liên Thủ Tín và Ngũ lang, ý nói là nhìn xem đây chính là tính toán của Liên Thủ Nghĩa.
“Nhị bá, bá muốn hành xử giống như lúc ở Thái Thương, lôi chúng cháu
đi theo người động thủ giống bọn giang hồ sao?” Ngũ lang bày ra vẻ mặt
xin chờ chỉ giáo.
“Này……..” Liên Thủ Nghĩa nghểnh cổ lên, mở miệng muốn nói.
Liên lão gia tử ho khan hai tiếng, ngăn chặn Liên Thủ Nghĩa.
“Lão Nhị, cha đã nói gì với mấy đứa? Con đàng hoàng một chút đi, đã
ăn khổ lớn như vậy mà con vẫn còn không nhớ?” Liên lão gia tử khiển
trách Liên Thủ Nghĩa.
Liên Thủ Nghĩa liền im bặt.
“Lão Tứ, Ngũ lang, các con đừng nghe nó. Tính tình nó……..ai cả nhà
chúng ta đều biết mà.” Liên lão gia tử nói với Liên Thủ Tín và Ngũ lang.
“Cha, rốt cuộc có chuyện gì? Chúng con nghe tin mà cảm thấy sợ hãi.”
Liên Thủ Tín lúc này cũng không có kiên nhẫn mà để ý Liên Thủ Nghĩa,
quay ra hỏi lại Liên lão gia tử. Liên lão gia tử hắng giọng trong cổ
họng.
”Hai huynh đệ nhà lão Vũ là một lũ giang hồ, lấy oán báo ơn.” Vẫn im
lặng không lên tiếng, Liên Thủ Nhân rốt cuộc đã mở miệng nói. “Còn muốn
động thủ, lại còn muốn chối bỏ địa tô, không chịu trả cho chúng ta. Nói
gì mà ban đầu đã thống nhất là cho họ mượn ba năm.”
Không ngoài sở liệu, chuyện xưa lại tái diễn. Liên Mạn Nhi nhìn Liên
lão gia tử một cái, Liên lão gia tử giờ phút này đang híp nửa ánh mắt,
trên mặt cơ hồ không biểu hiện gì. Biết rõ nhân phẩm huynh đệ Vũ gia,
cũng đã niếm trải thiệt thòi, nhưng ông vẫn có lòng đem ruộng đất cho
bọn họ mượn. Nếu như là Liên Thủ Nghĩa thì đã chửi ầm lên, một chút cũng không cảm thấy mình đã làm sai. Nhưng Liên lão gia tử không giống vậy,
Liên lão gia tử làm việc rất biết tiết chế, mọi việc đều hiểu trong
lòng, mà đối với chính bản thân cũng có yêu cầu rất cao. Trong lòng Liên lão gia tử lúc này khẳng định là rất khó chịu.
“Huynh đệ nhà lão Vũ làm như vậy căn bản cũng tại ta. Bọn họ muốn
chối cãi địa tô, lại muốn trả thiếu cho chúng ta. Ta đây đã chuẩn bị tâm lý, nhưng số lượng mà bọn họ trả cho chúng ta, với tần này miệng ăn,
căn bản là không đủ ăn. Thật làm cho người ta thất vọng a.