Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 533 : Tỉnh ngộ
Ngày đăng: 16:53 18/04/20
Edit: Gà rù
Lý Chính đi an bài chuyện lao động công ích, đồng thời sử dụng lực
ảnh hưởng của hắn, rất nhanh đã khiến cho Liên Lão Gia Tử đưa ra quyết
định về việc chọn người. Cả ba người Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, và Liên
Thủ Nghĩa đều phải đi. Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa coi như đi phục vụ lao động công ích, còn Liên Kế Tổ thì vì trong nhà mà đi làm thuê
kiếm tiền công.
Tuy rằng đây là điều mà Liên Mạn Nhi kỳ vọng, nhưng khi nghe Liên Thủ Lễ kể lại như vậy, trong lòng nàng vẫn có đôi chút kinh ngạc.
Liên Lão Gia Tử đã tỉnh ngộ sao? !
Vừa mới dùng xong cơm tối, Liên Thủ Lễ đã tới đây nói với Liên Thủ
Tín rằng Liên Lão Gia Tử đã quyết định để cho Liên Thủ Nhân, Liên Thủ
Nghĩa cùng Liên Kế Tổ đều đi phục vụ lao động công ích, đi làm công.
Đương nhiên, Liên Thủ Lễ lại đây cũng không chỉ để báo mỗi tin tức này thôi.
“Cha bảo ta lại đây xem bọn đệ đã dùng cơm nước xong chưa. Nếu ăn
xong rồi thì bảo đệ cùng Ngũ Lang qua đó một chuyến. Cha có chuyện muốn
nói với hai người.” Liên Thủ Lễ hướng Liên Thủ Tín nói, “Cha còn nói,
nếu hiện tại Ngũ Lang không rảnh, vậy thì xem ngày mai thời điểm nào
rảnh thì qua cũng được. Cha còn bảo nếu Mạn Nhi cũng rảnh thì đi luôn,
cả tiểu Thất cũng vậy.”
Lần này, không giống như trước kia để cho Liên Diệp Nhi chạy tới báo
tin, mà là sai Liên Thủ Lễ đích thân đến đây. Lại còn cố ý nói phải gọi
Ngũ Lang cùng nàng tới, ý tứ ẩn bên trong là Ngũ Lang rất quan trọng,
Liên Mạn Nhi nghĩ, trong lòng Liên lão gia tử đã thông suốt, hơn nữa
chuyện cần bàn bạc lần này khẳng định là chuyện quan trọng.
Yêu cầu này của Liên Lão Gia Tử, các nàng không có lý do cự tuyệt, cũng không nghĩ muốn cự tuyệt.
Liên Mạn Nhi liền mang theo nha hoàn tiểu Hỷ, theo Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, tiểu Thất đi đến nhà cũ.
Tiến vào đại môn của nhà cũ, Liên Mạn Nhi đầu tiên là theo bản năng
hướng phía chuồng heo nhìn thoáng qua. Túp lều mới dựng kia đã không
thấy đâu.
Cổ thị bị Chu thị phạt phải ở chuồng heo, buổi tối không được vào nhà ngủ. Mấy ngày đầu thì vẫn bình yên. Về sau, vào buổi đêm, Cổ thị nằm ở
chuồng heo lại ai oán cất tiếng khóc.
Ban đêm ở nông thôn đều vô cùng tĩnh lặng, trong chuồng heo lại không có gì che, tiếng khóc của Cổ thị liền truyền ra bên ngoài. Mấy nhà hàng xóm rất nhanh liền không chịu nổi.
Đã có người đến tìm Liên Lão Gia Tử và Chu thị để nói chuyện.
Tín một cái, “Ngày mai con cùng với mẹ bọn nhỏ lên thị trấn một chuyến,
đi tìm Hoa Nhi cùng phu quân nó. Bọn nó cũng không phải là người lòng
lang dạ sói, chắc chắn sẽ không bỏ mặc chúng ta.”
Liên Thủ Nhân đây là tính toán mang theo Cổ thị đi thị trấn tìm Tống
gia tống tiền, hơn nữa trong lời nói còn mang theo chút toan khí (mùi vị chua xót) cùng oán khí.
“Lão Đại, đây là chủ ý của vợ mày sao?” Không đợi Liên lão gia tử nói chuyện, Chu thị liền nhìn chằm chằm Liên Thủ Nhân nói, “Đây là lại tính đem bọn tao quẳng sang một bên, còn ả ta thì đi theo khuê nữ của mình
để hưởng phúc đi.”
“Mẹ, không phải. . . . . .” Liên Thủ Nhân vội vàng lên tiếng giải thích.
“Không phải cái gì?” Chu thị lập tức cắt ngang lời nói Liên Thủ Nhân, “Bọn mày tính toán cái gì, tao không biết sao? Hai đứa mày chỉ cần vểnh cái mông lên thôi, là tao đã biết chúng mày muốn ị ra phân lừa hay là
đẻ trứng rồi.”
Liên Mạn Nhi vội vàng cúi đầu, che miệng lại, tránh phải cười ra tiếng
“Bảo với con vợ thối tha nhà mày sớm mà chết tâm đi. Nó đừng có hòng
mà đi đâu được, nó hại Tú Nhi của tao, và cả một gia đình ra nông nỗi
ngày hôm nay, đều nhờ phúc của nó hết đấy. Người nhà Anh tử mỗi ngày đều đến đây gây sự, còn không phải là nó sau lưng làm ra cái thứ chuyện tốt đẹp chó má gì sao…..Đời này, chỉ cần tao còn trên đời một ngày thì nó
cũng đừng có mơ mà có một ngày lành. Cho dù sau này có đi gặp ông bà ông vải tao cũng không tha cho nó.”
Nói đến đây, Chu thị lại hướng về phía ngoài cửa, đề cao giọng.
“Nghe thấy không, lúc trước cô còn theo ta đòi sống đòi chết cơ mà.
Cô đi chết đi, không ai ngăn cản cô đâu. Cô chết rồi, mỗi ngày phải
xuống vạc dầu, để cho bọn ta được sạch sẽ.”
Xem ra Cổ thị đã từng nói qua muốn đi tìm cái chết, Liên Mạn Nhi ở
bên cạnh trong lòng thầm nghĩ, với Chu thị, chỉ hận không thấy Cổ thị
mau mà đi tìm chết đi.
Chu thị trung khí mười phần mắng xong, bên ngoài lặng yên không một
tiếng động, Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ ở trong phòng cũng cúi đầu,
Chu thị không những không hết giận, ngược lại lại khóc rống lên.
“Ô Tú Nhi của ta, khuê nữ hiếu thuận của ta.” Chu thị một bên khóc,
một bên lải nhải, “Xem thân khuê nữ của bọn mày đi, bọn mày đều đã trở
về bao nhiêu ngày rồi, nó ngay cả mặt mũi cũng không thấy đâu, một chút
tin tức cũng không thấy có. Mày cho là bảo bối khuê nữ của mày trong
lòng có mày, thật có thể hiếu thuận với mày à. . . . . . . Tú Nhi ôi, Tú Nhitâm can bảo bối. . . . . .”
“Tao còn ở đây một ngày, chúng mày cũng đừng mơ được cùng khuê nữ gặp mặt!” Chu thị hung tợn nói.