Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 534 : Cối xay đá

Ngày đăng: 16:53 18/04/20


Gian ngoài vẫn yên lặng như trước, chỉ có rèm cửa hơi hơi lay động.



Chu thị khóc xong, mắng xong, phát tiết cũng xong rồi, lúc này mới

lôi khăn tay ra, hung hăng lau mặt một hồi, rồi mới chậm rãi im lặng

xuống.



Trong lúc này, trong phòng không có ai đi khuyên giải, ngay cả Liên lão gia tử cũng bảo trì trầm mặc.



Ánh mắt Liên Mạn Nhi lưu chuyển, ở trên mặt Chu thị đánh giá một hồi. Chu thị mí mắt hơi sưng, đôi mắt đục ngầu, đỏ quạch đầy tơ máu. Liên

Mạn Nhi nhớ rõ Liên Diệp Nhi đã từng nói qua với nàng, Chu thị ở phòng

trên, thường thường sẽ ầm ĩ như vậy một hồi. Mà mỗi lần nháo như vậy,

Chu thị đều khóc.



Khóc lóc này, so với trước kia khóc lóc để gây khó dễ cho con trai,

con dâu thì khác hoàn toàn. Ngày trước, phần lớn là làm bộ làm tịch, còn hiện tại, Chu thị đúng là thương tâm thật, mỗi lần khóc đều ruột gan

đứt từng khúc. Hơn nữa lại bị chuyện vừa rồi làm cho càng đau lòng.



Liên Thủ Nhân nhắc tới Liên Hoa Nhi, nói muốn cùng Cổ thị đi tìm Liên Hoa Nhi hỗ trợ, việc này không khỏi khiến cho Chu thị nghĩ đến Liên Tú

Nhi.



Khuê nữ Liên Hoa Nhi của Cổ thị, lúc chưa xuất giá thì sống cuộc sống của tiểu thư con nhà địa chủ, cửa hôn nhân lại là cùng với Tống gia phú giáp một phương, Tống Hải Long cùng Liên Hoa Nhi tuổi tác và diện mạo

tương xứng. Để gả Liên Hoa Nhi, Liên gia đã phải mượn nợ lớn, đi vay

nặng lãi. Hiện tại Liên gia từ Thái Thương chật vật mà quay về, Liên Hoa Nhi thế nhưng không bị ảnh hưởng chút nào, vợ chồng vẫn tốt đẹp như

trước, an nhàn làm thiếu phu nhân nhà phú quý.



Mà khuê nữ Liên Tú Nhi của Chu thị, lúc còn ở nhà, tuy rằng so với

người ở mấy phòng khác thì tốt hơn một chút, nhưng còn kém xa Liên Hoa

Nhi. Việc hôn nhân lại bị Cổ thị dùng để mưu cầu bậc thềm phú quý cho bà ta cùng Liên Thủ Nhân, bị lừa gả cho một lão già gần tám mươi tuổi, có

cả một bầy con cùng thiếp thất. Vì cứu người đại ca này, Liên Tú Nhi cơ

hồ táng gia bại sản. Còn phải đáp ứng vị hôn phu, từ nay về sau phải thủ tiết (ở góa) cả đời, hơn nữa lại bị giam tại một am ni cô nhỏ, chịu khổ chịu tội.



Đối lập lớn như vậy, Chu thị làm sao có thể không căm tức, không đau lòng.



Hơn nữa, Liên Tú Nhi ở Thái Thương phải chịu khổ, bà không có cách

nào giải cứu. Còn Cổ thị, đầu sỏ gây nên bi kịch của Liên Tú Nhi, lại có thể dựa vào khuê nữ Liên Hoa Nhi tiếp tục hưởng thụ cuộc sống sung

sướng.



Chu thị sao có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra?



Chu thị cùng Cổ thị nhất định là “Bất ly bất khí, bất tử bất hưu” (đại ý là không rời bỏ, đến chết mới buông).



Cổ thị cho dù có ngàn điều diệu kế, cũng khó có thể chống lại được

quyết ý của Chu thị. Mà Chu thị lại bá đạo, đám người Cổ thị, Trương thị với Triệu thị đều phải tùy ý cho Chu thị gây khó dễ, rốt cuộc là “lộc

tử thùy thủ” (chẳng biết hươu chết về tay ai, ai thắng ai)?




“Nương muốn mua cối xay đá.” Liên Thủ Lễ chỉ đáp vậy.



“Ông nội cháu biết chuyện này chứ? Ông có đồng ý không ạ?” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, liền hỏi.



“Lúc bà nội cháu nói với ta, ông nội cháu cũng có ở đó. Ông cũng không nói cái gì.” Liên Thủ Lễ nó.



Đợi Liên Thủ Lễ đi rồi, cả nhà Liên Mạn Nhi liền ngồi lại bàn tán với nhau.



“Nội bọn nhỏ định mua cối xay đá để làm cái gì chứ?” Trương thị nghi ngờ hỏi.



“Cha, chúng ta liền chiếu theo lời nội con mà làm ạ?” Liên Mạn Nhi trực tiếp hỏi Liên Thủ Tín.



“Trước đem đậu phộng đi bán đã.” Liên Thủ Tín nói.



Rất nhanh, Liên Thủ Tín đã đem ba trăm hai mươi cân đậu phộng mà Liên lão gia tử đưa qua đem bán, thu được số bạc là ba nghìn tám trăm bốn

mươi văn tiền. Sau đó, Liên Thủ Tín lại đi nhà cũ một chuyến, đưa cho

Chu thị xác nhận, xong rồi mới cùng Liên Thủ Lễ đi đặt mua một cối xay

đá lớn cho Chu thị.



Cối đá này nặng vô cùng, dùng xe la kéo vào trong nhà cũ, phải mấy

tên đầy tớ hợp lực dùng sức mới có thể sắp xếp ổn thỏa. Theo yêu cầu của Chu thị, cối đá này được đặt ở trong sân, dưới bệ cửa sổ ở đông phòng

của phòng trên.



Chu thị đánh giá cối đá, lại tự mình đi lên đẩy đẩy. Cối đá lớn này

không giống với cối đá nhỏ mà nhà Liên Mạn Nhi dùng để làm tàu hủ khối,

cối đá phải nặng đến trăm cân, một nam nhân trưởng thành nếu chỉ dùng

mỗi lực cánh tay thì khó có thể đẩy được.



Chu thị dùng hết khí lực toàn thân mới có thể xoay được cối đá, sau đó bà mới vừa lòng gật đầu.



“Đem phần thóc mà tháng này con phải đưa mang đến đây đi.” Chu thị liền nói với Liên Thủ Tín.



Ấn ngày thì vẫn còn vài ngày nữa mới đến hạn, nhưng đưa sớm hay muộn một chút cũng không sao cả.



“. . . . . . Con sẽ về sai người đi xay gạo, xay bột, ngày mai sẽ đưa lại đây.” Liên Thủ Tín nói.



“Con hiện tại trở về mang đến đây cho ta.” Chu thị lại nói, “Không cần phải xay.”



“Sau này cũng đừng tặng gạo và bột xay sẵn, con cứ trực tiếp đem cao

lương tặng lại đây, trong nhà sẽ có người xay.” Chu thị nói với Liên Thủ Tín, sau đó cười lạnh nhìn về Cổ thị đang đứng ở cửa.



Cổ thị bỗng dưng rùng mình một cái, có cảm giác như chính mình rơi vào hầm băng.