Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 535 : Tài Nguyên Thu Vào
Ngày đăng: 16:53 18/04/20
Edit: Tiểu Tuyền
Liên Thủ Tín về đến nhà, liền đem chuyện đó nói với Trương thị.
“Cái cối đó đẩy không nhẹ. Ngay cả một người đàn ông cao lớn, chỉ
trong vòng một ngày, xay cũng không được bao nhiêu bột. Ý của bà nội bọn nhỏ, là tính toán sau này gạo và mì ăn mỗi ngày cũng bắt đại bá mẫu của đám nhỏ xay. . . . . . . Ta còn không có trở về , bà nội đã sai đại bá
mẫu bọn nhỏ bắt đầu xay bột mì.”
“Làm vậy có xay đến chết cũng chưa đủ ăn.” Trương thị liền nói, “Ông
nội bọn nhỏ chưa nói gì sao, trong nhà không có người khác ư, tại sao
cái gì cũng không nói?”
“Lão gia tử không lên tiếng. Còn người khác, tất cả đều không dám nói gì hết.” Liên Thủ Tín liền nói.
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa và Liên Kế Tổ sau khi đi rồi, nhà cũ
bên kia chỉ còn lại Liên lão gia tử, Chu thị, Cổ thị, Tưởng thị, Liên
Đóa Nhi, Đại Nữu Nữu, còn có Hà thị, Nhị Lang, Tứ lang, Lục lang, Liên
Nha Nhi cùng Nhị Nữu Nữu. Đám người của Liên Thủ Nghĩa, đối với chuyện
này khẳng định sẽ không lên tiếng. Có thể nói chuyện giúp Cổ thị cũng
chỉ có Tưởng thị và Liên Đóa Nhi.
Hiện tại Chu thị tiếp tục quản lý ăn mặc chi phí của mọi người trong
thượng phòng, nếu đem chuyện này ra để uy hiếp, thì Tưởng thị và Liên
Đóa Nhi cũng sẽ không ra mặt đối chọi thẳng với Chu thị.
Nhà cũ bên kia, có thể lật đổ quyết định của Chu thị, chỉ có Liên lão gia tử thôi.
Lần này trở về, Chu thị hành hạ Cổ thị, Liên lão gia tử vẫn mặc kệ nó .
Liên Mạn Nhi cảm thấy, Liên lão gia tử mặc dù không nói, nhưng mà trong lòng, chỉ sợ cũng thống hận Cổ thị .
“Nghĩ lại bà nội bọn nhỏ cũng thật bá đạo. Nhưng mà, những chuyện đại bá mẫu bọn nhỏ đã làm thật là quá ác, quá xấu. Nàng ta rơi vào hoàn
cảnh hôm nay cũng là tự tìm lấy.” Trương thị suy nghĩ một chút, liền
nói.
Trương thị là người mềm lòng nhất. Hiện tại cũng không chịu đem lòng đồng tình cho Cổ thị nữa.
Người bên nhà cũ lên đường đi phục vụ đã có một khoản thời gian rồi,
mỗi ngày Liên Diệp Nhi cũng sẽ đến chỗ của Liên Mạn Nhi, nói cho Liên
Mạn Nhi biết một chút tin tức của bên nhà cũ.
Trong khoảng thời gian này, nhà cũ bên kia tương đối yên tĩnh. Dĩ
nhiên cái vấn đề yên tĩnh này, chỉ có thể duy trì được một thời gian
do thôn trang dưới danh nghĩa của Trầm gia cũng có ao nước, hồ, đây là
bọn họ tính toán sang năm sẽ trồng ngó sen, hạt sen, hạt khiếm thảo cùng củ ấu tại nông trang của mình. Mà bảy trăm cân ngó sen dùng để ăn, đối
với một ít gia đình lớn mà nói, cũng không coi là nhiều.
Liên Thủ Tín kêu người quen biết dắt lừa thuê xe , giúp đở Chung quản sự, đem những món đồ này đưa đi phủ thành, đồng thời cũng mang bạc trở
về. Nhiều vô số đồ xếp đặt ở chung một chỗ, trừ đi tiền bốc xếp, còn có
các loại chi phí bắt buộc phải đưa…, cuối cùng số bạc mang về là một
ngàn lẻ hai mươi lượng.
Bởi vì trước đó đã cùng Trầm Lục nói chuyện qua, rượu nho trừ ưu tiên cung ứng cho Trầm gia , còn lại thì nhà Liên Mạn Nhi có thể tự do bán
ra. Các nàng chân trước vừa thả ra tin tức, thì chân sau người đặt hàng
đã theo nhau mà đến.
Rượu nho cao cấp và rượu nho trung bình, đều dùng thùng gỗ để chứa.
Phía trên thùng gỗ có ghi rõ ngày tháng cất rượu, cùng với đề nghị chọn
nơi để cất trữ, ngoài ra Ngũ lang còn tìm lão thợ thủ công thiết kế logo cho Liên gia.
Người tới đặt hàng không chỉ hướng về phía rượu nho, mà còn có hướng
về phía ngó sen, hạt sen, hạt khiếm thảo và củ ấu , trong đó cũng có một phần là tính toán mua giống trở về, để sang năm nhà mình cũng trồng. Dù sao thấy được tiền lời năm nay của Liên gia, rất nhiều người cũng đã
động tâm .
Chỉ trong thời gian có nửa tháng, bạc trắng nhà Liên Mạn Nhi thu vào trương mục gần hai nghìn hai trăm lượng.
Mà nhà Liên Mạn Nhi vẫn còn dư lại bốn trăm thùng rượu nho cao cấp,
một trăm lẻ năm thùng rượu nho trung bình, một trăm ba mươi đàn nước
nho, giống ngó sen, ngó sen dùng để ăn, hạt sen, hạt khiếm thảo, củ ấu
các loại đều còn không ít cân.
“Cái này chúng ta vẫn còn cá ở bên trong ao, năm trước cũng có thể
bán ra một số tiền lớn” Nghe mấy đứa bé tính sổ, Trương thị liền cười
chen miệng vào nói.
“Đừng quên còn có lương thực, năm nay lương thực chúng ta còn không có bán đó.” Liên Thủ Tín cũng cười nói.
Trương thị và Liên Thủ Tín nói không sai, thu vào hơn ba ngàn lượng
bạc này, vẫn chỉ là một phần nhỏ của thu hoạch năm nay mà thôi.
“Vậy năm nay ta còn phải mua thêm một chút đất không?” Trương thị liền hỏi.
“Đó là đương nhiên.” Liên Mạn Nhi từ trên sổ sách ngẩng đầu lên, “Cha, mẹ con tính toán sẽ vào thành một chuyến.”